Chương 5

:
[Thế còn Xã Quý, sao lại đứng đây trên đường?]
[Căn hộ bên cạnh nhà cậu chính là nhà mới của tớ.]
[Thật không? Thế là sau này tan học chúng ta có thể cùng nhau về nhà và chơi cùng nhau rồi.]
Nhưng mà nhà mới của tôi vẫn đang sửa chữa, bố tôi bảo phải mất nửa năm nữa mới xây xong và dọn vào ở được.
[Thật sao? Tiếc thật… Dạo này tớ vừa kiếm được một món đồ chơi rất hay, nếu cậu cùng chơi thì sẽ vui hơn nhiều, đúng không mẹ…?]
Cậu bé kéo nhẹ tay phải của người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn của mẹ, tay phải nhẹ nhàng đẩy chiếc kính cận gọng đen dày lên, đồng thời nở một nụ cười rất đặc biệt.
Mẹ của cậu bé, Huỳnh Hoài Đan, mặt bỗng đỏ lên, rồi đảo mắt, bĩu môi nói:
[Con này! Chỉ biết chơi thôi, mấy hôm nay từ sáng đến tối cứ chơi không biết mệt, ngay cả lúc… lúc ở… ở nhà ga cũng… cũng… Con không sợ làm hỏng đồ chơi của mình à!]
[Khà khà… khà… Mẹ không hiểu, đồ chơi này càng đông người chơi càng vui, hơn nữa Xã Quý lại là bạn thân của con, mời cậu ấy cùng chơi mới thú vị chứ.]
[Hơn nữa… biết đâu sau này Xã Quý cũng cho con chơi đồ chơi nhà cậu ấy, đồ chơi càng nhiều thì chơi mới đã chứ.]
Trong lúc Xã Quý nói chuyện với hai mẹ con họ, thỉnh thoảng cậu bé kia lại nhìn về phía tôi và vợ, không ngừng nheo mắt cười với chúng tôi. Chẳng mấy chốc, con trai tôi, bạn của nó và hai mẹ con kia chậm rãi đi về phía chúng tôi.
Bạn của con trai tôi lập tức tiến đến tự giới thiệu với chúng tôi:
[Chú Vương, cô dì chào hai người ạ, cháu tên là Huỳnh Hoài Đan, là bạn cùng lớp với Xã Quý. Xã Quý rất được lòng mọi người trong lớp, ai cũng thích làm bạn với cậu ấy, còn cháu thì thường được cậu ấy giúp đỡ.]
[À… đúng rồi! Hai người đừng nhìn cháu gầy gò thế này nhé nhưng cháu khỏe lắm đấy ạ. Dạo này cháu tập thể dục mỗi ngày, bây giờ cháu đã có thể bế được những thứ… to… hơn cháu… rồi đứng thẳng như cây tre không đổ, có thể giữ nguyên tư thế được cả tiếng đồng hồ mà không hề mệt, cả mẹ cháu còn bảo cháu giỏi nữa.]
Cậu bé vẻ mặt đắc ý tiếp tục nói: [Vì mỗi lần cháu tập tạ, cả người cháu như một…
Cậu bé đứng thẳng như cây tre nhưng lại đu đưa, ngay cả mẹ tôi bây giờ cũng gọi tôi là “Người tre”, giống như Người Nhện, Người Sắt, Siêu nhân vậy: “Người tre” nghe như tên của một siêu anh hùng, tôi rất thích, cô dì sau này cũng có thể gọi cháu là “Người tre” nhé.
[Ối giời… làm các vị cười rồi, thằng bé này từ nhỏ đã thích tưởng tượng mình là anh hùng, là siêu nhân rồi.] Mẹ của Huỳnh Hoài Đan dường như muốn châm chọc thêm cậu con trai vẫn còn ngây thơ, chưa lớn.
[Đúng rồi… đúng rồi… con thích “Siêu nhân” mà, ngay cả lúc nãy ở nhà ga con cũng cứ mè nheo đòi “Siêu nhân”, “Siêu nhân”, khì khì… khì khì…] Huỳnh Hoài Đan không phản bác, ngược lại còn cười hềnh hệch, không hề bận tâm mà thừa nhận.
Người phụ nữ xinh đẹp nghe xong sững sờ một lúc, dường như nhớ ra điều gì đó, mặt bỗng đỏ lên, thấy cô ta bĩu môi. Dường như cô ấy không biết làm sao với cậu con trai tinh nghịch của mình nữa.
Quả nhiên trẻ con vẫn là trẻ con, từ trước đến nay vẫn vậy, luôn thích tưởng tượng mình là anh hùng, có khả năng vô cùng, cứu thế giới, ngay cả vợ tôi đứng bên cạnh nghe xong cũng không nhịn được mà mỉm cười, tuy nhiên cái tên siêu anh hùng “Người tre” này quả thật hơi kỳ lạ nhưng kỳ lạ ở điểm nào thì lại không nói được.

Bình luận

Để lại bình luận