Chương 10

: Dưới Làn Khói Nồng

Buổi tối thứ Tư, không khí trong nhà nặng nề bởi một cơn cãi vã hiếm hoi giữa Minh và Hồng. Minh về muộn, hơi rượu nồng nặc, và buông vài lời trách móc Hồng vì “không biết giữ nhà”. Hồng im lặng, nhưng ánh mắt bà đỏ hoe, bàn tay siết chặt mép áo khi dọn dẹp bàn ăn. Tuấn đã lên phòng từ sớm, để lại không gian ngột ngạt cho Ngọc Anh chứng kiến. Cô đứng ở góc bếp, mắt không rời mẹ—Hồng mặc một chiếc áo dài lụa màu đen tuyền, đôi tất chân màu xám đậm ôm sát chân, ướt mồ hôi ở bắp chân vì cái nóng còn sót lại từ chiều. Sự căng thẳng trên khuôn mặt mẹ, đôi chân thon thả trong lớp tất, làm Ngọc Anh rạo rực—một cơ hội bất ngờ mà cô không thể bỏ qua.

Minh lảo đảo ra sofa ngủ, để lại Hồng một mình trong bếp. Ngọc Anh bước tới, mang theo một khay nhỏ đựng một chai rượu sake nhỏ và hai ly thủy tinh, thứ cô vừa tìm thấy trong tủ đồ cũ. “Mẹ, con thấy cái này trong tủ,” cô nói, giọng ngọt ngào pha chút tinh nghịch, đặt khay xuống bàn bếp. “Mẹ uống với con một chút đi, để mẹ đỡ căng thẳng.”

Hồng quay lại, ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ: “Ngọc Anh, con nói gì vậy? Mẹ không uống rượu, con biết mà.” Bà lau tay vào tạp dề, định quay đi, nhưng Ngọc Anh đã bước sát tới, chặn đường mẹ.

“Chỉ một chút thôi, mẹ,” cô nài nỉ, giọng khàn khàn, mắt nhìn sâu vào mắt mẹ. “Bố làm mẹ buồn, con muốn mẹ thư giãn. Con rót cho mẹ nhé?” Không đợi trả lời, cô mở chai, rót một ít sake vào ly, mùi rượu nồng lan tỏa trong không khí. Cô cầm ly đưa lên môi mẹ, tay kia đặt nhẹ lên eo mẹ qua lớp áo dài, ép sát cơ thể mình vào mẹ hơn bình thường.

Hồng giật mình, đẩy tay cô ra, giọng cao lên: “Ngọc Anh! Con làm gì vậy? Mẹ không uống đâu!” Nhưng bà không lùi lại, chỉ đứng yên, mắt đỏ hoe nhìn con gái, như đang đấu tranh giữa sự giận dữ và bối rối.

Ngọc Anh không dừng lại. Cô đặt ly xuống, nhưng tay vẫn giữ eo mẹ, kéo mẹ ngồi xuống ghế bếp, giọng thì thầm: “Mẹ đừng giận. Con chỉ muốn mẹ thử một lần thôi.” Cô lấy một ngón tay nhúng vào ly sake, đưa lên môi mình, liếm nhẹ, mắt không rời mắt mẹ, đầy khiêu khích. Rồi cô làm điều bất ngờ hơn—nhúng ngón tay vào rượu lần nữa, đưa lên chạm vào môi dưới của mẹ, để giọt sake lăn xuống cằm mẹ, giọng khàn khàn: “Thử đi, mẹ. Ngon lắm.”

Hồng cứng người, mắt mở to vì kinh ngạc, tay siết chặt mép bàn: “Ngọc Anh! Con điên rồi à? Đừng làm vậy!” Bà quay mặt đi, nhưng không đẩy tay cô ra ngay, hơi thở gấp gáp, như bị cuốn vào hành động táo bạo của cô.

Ngọc Anh mỉm cười, cúi sát xuống, để mặt mình chỉ cách mặt mẹ vài phân, hơi thở nồng mùi sake phả vào môi mẹ. “Mẹ không thích sao?” cô thì thầm, tay trượt xuống đùi mẹ, vuốt nhẹ qua lớp tất xám, cảm nhận mồ hôi ướt át dưới ngón tay. “Con chỉ muốn mẹ quên bố đi một chút.” Cô để ngón tay ấn sâu hơn, lướt lên gần mép áo dài, mắt rực cháy dục vọng.

Hồng bật dậy, đẩy cô ra mạnh hơn, giọng run rẩy vì giận dữ và hoảng loạn: “Ngọc Anh! Đủ rồi! Con bị gì vậy? Đừng chạm mẹ kiểu đó!” Bà lùi lại, tay ôm ngực, mắt đỏ hoe nhìn cô như nhìn một người lạ. “Mẹ không hiểu nổi con nữa!” Bà quay đi, bước nhanh ra khỏi bếp, nhưng tay run rẩy làm rơi chiếc tạp dề xuống sàn.

Ngọc Anh đứng đó, tim đập thình thịch, cơ thể nóng ran như bị thiêu đốt. Mẹ giận dữ hơn trước, nhưng cô nhận ra một điều—mẹ không hét lên “biến thái”, không chạy trốn ngay lập tức. Cái chạm vào đùi, giọt sake trên môi mẹ, đã để lại một dấu ấn—một sự kích thích mà mẹ không thể xóa bỏ hoàn toàn. Cô nhặt tạp dề lên, ngửi nhẹ mùi mồ hôi của mẹ, lòng rực cháy phấn khích.

Ngay sau đó, thay vì lên phòng như mọi khi, Ngọc Anh làm một việc táo bạo hơn. Cô lấy chai sake, rót đầy một ly, rồi bước ra phòng khách, nơi Minh đang ngáy khò khò trên sofa. Hồng đứng ở góc phòng, tay ôm vai, ánh mắt vẫn bất an. Ngọc Anh không nói gì, chỉ cầm ly sake, uống một ngụm lớn trước mặt mẹ, để rượu tràn qua môi, chảy xuống cằm, thấm ướt cổ áo. Rồi cô bước tới, bất ngờ ngồi lên đùi mẹ—Hồng vừa ngồi xuống ghế gần đó—ép sát cơ thể mình vào mẹ, tay ôm lấy cổ mẹ, giọng khàn khàn: “Mẹ thử đi, con muốn mẹ biết cảm giác này.”

Hồng hét lên, đẩy cô ra mạnh mẽ, làm cả hai ngã xuống sàn: “Ngọc Anh! Mày điên rồi! Buông tao ra!” Bà vùng vẫy, tay đập vào ngực cô, mắt đỏ ngầu vì kinh tởm và sợ hãi. Nhưng trong khoảnh khắc ngã xuống, cơ thể bà ép sát vào Ngọc Anh, đôi tất xám cọ vào đùi cô, và hơi thở gấp gáp của mẹ phả vào mặt cô. Hồng bật dậy, chạy lên cầu thang, hét lại: “Đừng đến gần tao nữa!” Nhưng giọng bà lạc đi, như đang giằng xé giữa cơn giận và một cảm giác khác.

Ngọc Anh nằm trên sàn, thở dốc, cơ thể rạo rực không chịu nổi. Cô cảm nhận được hơi ấm từ mẹ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mùi sake hòa quyện với mùi mồ hôi của mẹ trên tay cô. Cô cười khẽ, thì thầm: “Mẹ giận, nhưng mẹ đã cảm thấy con.” Hành động táo bạo của cô—rượu sake, cái ngồi lên đùi—đã đẩy mọi thứ lên một mức mới, kích thích hơn, và đầy bất ngờ.

Bình luận

Để lại bình luận