Chương 4

: Những Bước Đầu Tinh Tế

Sau khi vạch ra kế hoạch trong cuốn sổ nhỏ, Ngọc Anh không còn do dự nữa. Tình cảm cấm kỵ dành cho mẹ—Hồng—đã trở thành một ngọn lửa cháy bỏng, thiêu đốt cô từng ngày, từng giờ. Cô muốn mẹ—not chỉ là người mẹ dịu dàng của gia đình, mà là người phụ nữ cô khao khát yêu thương và chiếm hữu theo cách dâm dục nhất. Nhưng cô hiểu rằng nếu quá vội vàng, mọi thứ sẽ sụp đổ. Hồng ghét LGBT—những lời mẹ từng nói như “bệnh hoạn”, “trái tự nhiên” vẫn ám ảnh cô. Vì vậy, cô phải đi từng bước chậm rãi, tinh tế, để mẹ không nhận ra ý định thật sự, mà từ từ bị cuốn vào lưới dục vọng của cô. Cô muốn mẹ tự nguyện, dù chỉ là một chút, trước khi cô đẩy ranh giới xa hơn.

Ngọc Anh bắt đầu từ những điều nhỏ nhất, như kế hoạch cô đã viết. Cô dành nhiều thời gian hơn bên mẹ, trở thành người bạn đồng hành trong những khoảnh khắc cô đơn của Hồng. Cô biết mẹ đang sống trong một cuộc hôn nhân lạnh nhạt với bố—Minh—và cô sẽ tận dụng điều đó để len lỏi vào trái tim mẹ, từng chút một.

Buổi tối thứ Sáu, không khí trong nhà yên tĩnh lạ thường. Minh đi nhậu với bạn, còn Tuấn qua nhà bạn ngủ lại để chơi game. Chỉ còn Ngọc Anh và Hồng trong ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn. Khi bước xuống phòng khách, Ngọc Anh thấy mẹ ngồi trên ghế sofa, đôi chân gác lên một chiếc ghế nhỏ, tay cầm cuốn tạp chí nhưng mắt lại hướng ra cửa sổ, xa xăm và buồn bã. Hồng mặc một chiếc áo dài lụa màu xanh ngọc, đôi tất chân màu đen mỏng ôm sát chân, ánh lên gợi tình dưới ánh đèn vàng ấm áp. Ngọc Anh đứng lặng một lúc, ngắm nhìn mẹ—đôi tất ấy làm nổi bật đôi chân thon thả, như một lời mời gọi dâm dục mà Hồng không hề nhận ra. Cơ thể cô nóng ran, nơi nhạy cảm giữa hai đùi ướt át chỉ vì hình ảnh ấy, nhưng cô giữ vẻ mặt bình thản, bước tới.

“Mẹ chưa ngủ à?” Ngọc Anh lên tiếng, giọng dịu dàng, ngồi xuống cạnh mẹ, cố ý để đầu gối mình chạm nhẹ vào chân mẹ qua lớp tất mỏng. Cảm giác ấy khiến tim cô đập nhanh hơn, nhưng cô che giấu bằng nụ cười vô tư.

Hồng giật mình, quay sang cười nhẹ, giọng hơi ngập ngừng: “Chưa, mẹ đọc tí cho buồn ngủ. Còn con, sao không nghỉ sớm?”

“Con muốn ngồi với mẹ một lúc,” Ngọc Anh đáp, nghiêng người gần hơn, để vai mình sát vào mẹ. Cô hít sâu, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng từ Hồng, và nơi nhạy cảm của cô rạo rực không chịu nổi. “Con không muốn mẹ ở một mình.”

Hồng nhìn con gái, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi dịu lại. “Con ngoan thật. Mẹ mừng vì có con ở nhà, chứ tối nào cũng buồn.”

Ngọc Anh nắm lấy cơ hội, giọng mềm mại: “Mẹ buồn vì bố không ở nhà hả?” Cô đặt tay lên tay mẹ, siết nhẹ, để hơi ấm lan tỏa giữa hai người. Cái chạm ấy là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô—một cử chỉ nhỏ, vô hại, nhưng với cô, nó là khởi đầu của khát khao dâm dục mà cô giấu kín.

Hồng thở dài, đặt cuốn tạp chí xuống đùi, giọng trầm buồn: “Cũng không hẳn. Bố con bận việc của ổng, mẹ quen rồi. Nhưng đôi khi mẹ thấy trống trải.” Bà rút tay ra khỏi tay Ngọc Anh, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, như muốn giữ khoảng cách.

Ngọc Anh cắn môi, cảm thấy một thoáng thất vọng, nhưng cô không dừng lại. Cô nghiêng người gần hơn, để ngực mình chạm nhẹ vào vai mẹ, giọng thủ thỉ: “Mẹ đừng buồn. Con ở đây với mẹ mà. Con không muốn thấy mẹ cô đơn.” Trong đầu cô, hình ảnh mẹ nằm dưới cô, đôi tất chân đen sột soạt khi chân mẹ co giật vì khoái cảm, hiện lên rõ mồn một. Cô phải siết chặt đùi để kìm nén cơn nứng lồn đang dâng trào.

Hồng nhìn con gái, ánh mắt thoáng nghi ngờ, nhưng rồi bà mỉm cười. “Cảm ơn con, Ngọc Anh. Con nói vậy mẹ thấy ấm lòng lắm.” Bà đặt tay lên tay Ngọc Anh, siết nhẹ trở lại, như một sự đáp lại vô tư.

Cái chạm tay ấy khiến Ngọc Anh run lên, cơ thể nóng ran. Cô muốn kéo tay mẹ lên môi mình, hôn lên từng ngón tay, nhưng cô kìm lại. Thay vào đó, cô nói khẽ: “Mẹ đẹp lắm. Đôi tất này làm mẹ trông thanh lịch quá.” Mắt cô dán vào đôi chân mẹ, tưởng tượng mình quỳ xuống, hôn lên đó, lưỡi lướt qua lớp tất mỏng.

Hồng cười, cúi nhìn chân mình, giọng vô tư: “Con cứ khen mẹ hoài. Mẹ mặc vậy cho thoải mái thôi, ở nhà mà.”

“Nhưng mẹ đẹp thật mà,” Ngọc Anh nhấn mạnh, giọng chân thành pha chút run rẩy vì dục vọng. “Bố không biết quý mẹ, con thấy tiếc thay.” Cô cố ý nhắc đến bố, gieo một hạt giống nhỏ vào tâm trí mẹ, như kế hoạch của mình.

Hồng ngẩn người một lúc, rồi cười nhạt. “Bố con chắc chán mẹ rồi. Cũng bình thường thôi, lấy nhau lâu vậy mà.”

Ngọc Anh siết tay mẹ mạnh hơn, giọng hơi cao vì phấn khích: “Không đâu. Mẹ xứng đáng được yêu thương. Nếu bố không làm được, thì…” Cô ngừng lại, suýt nữa buột miệng nói “thì con sẽ làm”, nhưng vội chữa lời: “Thì con sẽ quan tâm mẹ thật nhiều, để mẹ không buồn nữa.” Trong đầu cô, cô tưởng tượng mình đè mẹ xuống sofa, kéo áo dài lên, chạm vào nơi nhạy cảm của mẹ qua lớp tất đen.

Hồng gật đầu, không nghi ngờ gì, giọng dịu dàng: “Con ngoan lắm. Mẹ may mắn vì có con.”

Ngọc Anh thở phào, nhưng trong lòng là một cơn sóng cảm xúc. Cô vừa thử gieo ý nghĩ rằng cô có thể thay thế vai trò của bố, dù mẹ chưa nhận ra. Đây là bước đầu tiên để mẹ lệ thuộc vào cô, và cô sẽ không dừng lại.

Hai mẹ con ngồi đó một lúc, trò chuyện về những chuyện vụn vặt. Ngọc Anh cố ý kéo dài thời gian, hỏi mẹ về những ngày xưa, về những điều mẹ thích. Hồng dần cởi mở hơn, kể về thời còn trẻ, về những ước mơ bà từng có trước khi lấy chồng. Ngọc Anh lắng nghe, mắt không rời mẹ, tay vẫn nắm chặt tay mẹ. Cô nhận ra mẹ đang cần một người để sẻ chia, và cô sẽ là người đó—người duy nhất mẹ cần.

Khi câu chuyện tạm dừng, Ngọc Anh đề nghị, giọng ngọt ngào: “Mẹ, con massage chân cho mẹ nhé? Mẹ đứng cả ngày chắc mệt lắm.” Đây là bước thứ hai—làm mẹ quen với sự đụng chạm của cô.

Hồng ngần ngại, giọng hơi căng thẳng: “Thôi, không cần đâu. Con nghỉ đi.” Bà rút chân khỏi ghế nhỏ, như muốn tránh né.

“Con muốn mà,” Ngọc Anh nài nỉ, quỳ xuống trước mẹ, đặt tay lên bàn chân mẹ qua lớp tất đen. Cảm giác mềm mại và ấm áp dưới ngón tay làm cô run lên vì kích thích, nhưng cô giữ vẻ mặt vô tư. “Mẹ để con làm cho mẹ thoải mái chút.”

Hồng nhìn con gái, ánh mắt thoáng nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, giọng miễn cưỡng: “Ừ, vậy cũng được. Nhưng đừng lâu quá, mẹ không quen.” Bà đặt chân trở lại ghế, nhưng cơ thể hơi cứng lại, như đang đề phòng.

Ngọc Anh mỉm cười, đặt đôi chân mẹ lên đùi mình. Khi tay cô chạm vào lớp tất chân mỏng, một luồng điện chạy qua người cô, nơi nhạy cảm giữa hai đùi ướt át hơn bao giờ hết. Cô bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng, từ bàn chân lên bắp chân, ngón tay lướt qua lớp tất đen mềm mại. Cô muốn hôn lên đó, muốn kéo áo dài lên và chạm vào đùi mẹ, nhưng cô kìm lại, chỉ massage với vẻ mặt bình thản.

“Mẹ thấy dễ chịu không?” cô hỏi, mắt ngước lên nhìn mẹ, tim đập thình thịch.

Hồng nhắm mắt, gật đầu, giọng hơi gượng: “Ừ, dễ chịu lắm. Con khéo tay thật.” Nhưng cơ thể bà vẫn căng thẳng, như thể không hoàn toàn thả lỏng.

Ngọc Anh tiếp tục xoa nhẹ, tay dần di chuyển lên cao hơn, gần mép áo dài. Cô cảm nhận được hơi ấm từ đùi mẹ qua lớp tất, và mỗi cái chạm đều làm cô rạo rực. Rồi cô làm một việc táo bạo hơn—cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn chân mẹ qua lớp tất. “Mẹ có đôi chân đẹp thật,” cô thì thầm, giọng run run vì phấn khích.

Hồng mở mắt, giật mình, giọng cao và hoảng hốt: “Ngọc Anh! Con làm gì vậy?” Bà rút chân ra khỏi tay cô, ngồi thẳng dậy, ánh mắt đầy nghi ngờ và sợ hãi. “Sao con lại… hôn chân mẹ? Con bị gì vậy?”

Ngọc Anh giật mình, vội cười để chữa ngượng, lòng thắt lại vì sợ: “Con chỉ đùa thôi, mẹ. Tại mẹ đẹp quá, con không kìm được.” Cô cúi mặt, giả vờ xấu hổ, nhưng trong lòng là một cơn bão—mẹ đã phản ứng mạnh hơn cô nghĩ.

Hồng nhìn con gái, ánh mắt vẫn nghi ngờ, nhưng rồi bà thở dài, giọng dịu lại một chút: “Con lạ thật. Thôi, đủ rồi, mẹ đỡ mệt rồi.” Bà đứng dậy, chỉnh lại áo dài, như muốn kết thúc khoảnh khắc này.

Ngọc Anh gật đầu, lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn—sợ hãi vì suýt vượt ranh giới, nhưng cũng phấn khích vì nụ hôn ngắn ngủi ấy. Mẹ không giận dữ quá mức, không hét lên hay bỏ chạy, và đó là một dấu hiệu tốt. Cô đứng dậy, nói khẽ: “Con lên phòng đây, mẹ nghỉ sớm nhé.”

Hồng gật đầu, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt bà vẫn thoáng bất an khi nhìn theo cô.

**Phản ứng của mẹ nếu bị ép ngay lúc này:**
Nếu Ngọc Anh không dừng lại và đẩy xa hơn—chẳng hạn đè mẹ xuống sofa, kéo áo dài lên và chạm vào nơi nhạy cảm qua lớp tất đen—Hồng sẽ phản ứng dữ dội, dù không còn gay gắt như trước. Bà sẽ hét lên: “Ngọc Anh! Mày điên rồi! Buông tao ra ngay!” Hồng sẽ vùng vẫy mạnh mẽ, đẩy cô ra, đôi mắt đỏ ngầu vì kinh tởm và hoảng loạn. “Mày là con tao, sao mày dám làm chuyện bẩn thỉu này? Tao không ngờ mày lại biến thái đến vậy!” Bà sẽ tát cô, khóc lóc và chạy lên phòng, khóa cửa lại, có thể hét lên: “Đừng đến gần tao nữa, đồ bệnh hoạn!” Tuy nhiên, sự gần gũi cảm xúc trước đó khiến phản ứng của Hồng không còn là sự căm ghét tuyệt đối—bà sẽ giằng xé, vừa kinh tởm vừa bối rối vì những cảm giác lạ lẫm mà Ngọc Anh mang lại.

**Tâm lý của mẹ:**
Hồng vẫn giữ thái độ ghét LGBT và tôn trọng đạo đức gia đình, nhưng sự cô đơn trong cuộc hôn nhân với Minh đang làm bà yếu đuối hơn. Sự quan tâm của Ngọc Anh—những lời khen, cái nắm tay—đã gieo vào lòng bà một cảm giác ấm áp mà bà không thừa nhận.

Khi Ngọc Anh hôn chân bà, Hồng hoảng hốt không chỉ vì hành động ấy, mà còn vì một thoáng rung động kỳ lạ mà bà không hiểu, nhanh chóng bị lý trí đè nén. Bà tự nhủ đó chỉ là tình cảm mẹ con, nhưng sâu thẳm trong lòng, một kẽ hở nhỏ đã xuất hiện—một cảm giác mà bà không dám đối diện.

Bình luận

Để lại bình luận