Chương 2

: Dưới Lớp Vải Mỏng Manh

Sau buổi chiều thứ Bảy ngồi ngắm mẹ quét nhà, Ngọc Anh không thể kìm nén được ngọn lửa dục vọng trong lòng. Tình cảm cấm kỵ dành cho Hồng—mẹ cô—đã vượt xa ranh giới mẹ con, trở thành một cơn nghiện mà cô không thể cai. Mỗi lần nghĩ đến mẹ, cơ thể cô nóng ran, nơi nhạy cảm giữa hai đùi ướt át, và cô chỉ muốn lao đến, đè mẹ xuống, kéo áo dài của mẹ lên để thỏa mãn khát khao dâm dục đang thiêu đốt mình. Cô biết điều này sai trái, biết rằng Hồng ghét LGBT và sẽ kinh tởm cô nếu phát hiện ra sự thật, nhưng chính sự cấm kỵ ấy lại làm cô càng thêm kích thích.

Hôm đó là một buổi tối thứ Tư, trời Sài Gòn mát mẻ hiếm hoi sau cơn mưa đầu mùa. Cả gia đình quây quần quanh mâm cơm trong phòng khách nhỏ. Ngọc Anh ngồi đối diện mẹ, cạnh cậu em trai Tuấn, còn bố cô—Minh—ngồi ở đầu bàn. Hồng mặc một chiếc áo dài lụa màu tím nhạt, đôi tất chân màu đen mỏng ôm sát đôi chân thon thả, ánh lên dâm đãng dưới ánh đèn vàng ấm áp. Mỗi khi mẹ gắp thức ăn, gấu áo dài khẽ trượt lên, để lộ bắp chân trong lớp tất mỏng, và Ngọc Anh cảm thấy một luồng nhiệt trào lên từ sâu trong cơ thể. Cô siết chặt đùi, cố kìm nén cơn nứng lồn đang dâng trào, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi mẹ—một bức tranh sống động của sự dịu dàng và gợi tình mà cô khao khát chiếm đoạt.

Bữa cơm diễn ra trong không khí ngột ngạt. Minh ăn nhanh, mắt dán vào điện thoại, chỉ ậm ừ khi Hồng hỏi gì đó. Hồng cố gắng giữ không khí vui vẻ, gắp thức ăn cho Tuấn và hỏi han chuyện học hành của cậu, nhưng Ngọc Anh nhận ra sự mệt mỏi trong ánh mắt mẹ. Cô biết mẹ đang sống trong một vỏ bọc hạnh phúc mong manh, và điều đó làm cô vừa đau lòng vừa phấn khích—vì cô muốn là người phá vỡ vỏ bọc ấy, thay thế bố để mang lại cho mẹ khoái lạc mà bà xứng đáng.

“Anh ăn thêm miếng cá đi, em kho mặn vừa miệng lắm,” Hồng nói, giọng nhẹ nhàng, đưa đĩa cá về phía Minh.

Minh không ngẩng lên. “Thôi, anh no rồi. Để anh đi nghỉ.” Ông đứng dậy, bỏ lại mâm cơm còn dang dở, bước ra phòng khách nằm dài trên ghế sofa, tay vẫn cầm điện thoại.

Hồng nhìn theo chồng, đôi mắt thoáng buồn. Bà đặt đũa xuống, mỉm cười gượng với hai đứa con. “Thôi, hai đứa ăn đi kẻo nguội. Mẹ đi rửa bát đây.”

Ngọc Anh siết chặt đôi đũa, cơn ghen tuông trào dâng. Bố không biết quý mẹ, trong khi cô sẵn sàng quỳ xuống, hôn lên đôi chân mẹ qua lớp tất đen, kéo áo dài lên và làm những điều dâm dục nhất để mẹ rên rỉ dưới tay cô. Cô đứng dậy, giọng run run vì phấn khích: “Mẹ để con rửa cho.”

Hồng quay lại, mỉm cười gượng. “Thôi, con cứ nghỉ đi. Mẹ làm xong nhanh thôi.”

“Con muốn giúp mẹ mà,” Ngọc Anh khăng khăng, bước tới đứng sát bên mẹ bên bồn rửa, cố ý để vai mình chạm vào mẹ. Cô hít sâu, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng từ Hồng, và nơi nhạy cảm giữa hai đùi cô ướt át hơn bao giờ hết.

Hồng không phản đối nữa, nhưng ánh mắt bà thoáng nghi ngờ khi Ngọc Anh đứng quá gần. Hai mẹ con rửa bát trong im lặng, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng tim Ngọc Anh đập thình thịch. Cô len lén liếc nhìn mẹ—đôi tay Hồng thoăn thoắt dưới dòng nước, chiếc áo dài hơi xắn lên để lộ cổ tay trắng ngần, và đôi tất chân đen ánh lên mỗi khi mẹ đổi tư thế. Ngọc Anh tưởng tượng mình quỳ xuống ngay tại đây, kéo áo dài của mẹ lên, hôn lên đùi mẹ qua lớp tất, và chạm vào nơi nhạy cảm của mẹ. Ý nghĩ ấy làm cô run lên, tay suýt làm rơi cái bát.

Rồi Hồng lên tiếng, giọng trầm trầm, cắt ngang dòng suy nghĩ dâm dục của cô: “Con thấy bố con dạo này thế nào?”

Ngọc Anh giật mình, đáp vội: “Dạ… bố vẫn bình thường mà mẹ.”

Hồng thở dài. “Mẹ không chắc nữa. Hình như bố con chán mẹ rồi. Mẹ cố gắng thế nào cũng không được.”

Lời nói ấy như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Ngọc Anh. Cô muốn ôm lấy mẹ, muốn hét lên rằng bố không xứng với mẹ, rằng cô sẽ làm mẹ hạnh phúc hơn ông gấp trăm lần. Nhưng cô chỉ dám nói khẽ: “Mẹ đừng nghĩ vậy. Mẹ tốt lắm mà.”

Hồng cười nhạt. “Cảm ơn con. Nhưng đôi khi mẹ tự hỏi mình có làm sai gì không. Hay tại mẹ già rồi, không còn hấp dẫn nữa.”

“Không đâu!” Ngọc Anh bật ra, giọng cao hơn bình thường vì phấn khích và tức giận. “Mẹ đẹp lắm! Mẹ… mẹ làm con…” Cô ngừng lại, suýt nữa buột miệng nói “làm con điên lên vì mẹ”, nhưng vội sửa lời: “Mẹ là người tuyệt vời nhất con biết.” Trong đầu cô, hình ảnh mẹ trong chiếc áo dài tím và đôi tất đen hiện lên, và cô tưởng tượng mình đè mẹ xuống, kéo áo dài lên, hôn lên nơi nhạy cảm của mẹ qua lớp tất mỏng.

Hồng nhìn con gái, ánh mắt thoáng ngạc nhiên rồi dịu lại. “Con ngọt miệng thật. Mẹ vui vì có con bên cạnh.”

Ngọc Anh mỉm cười gượng, nhưng trong lòng cô là một cơn bão cảm xúc. Cô muốn hành động ngay lúc này—đè mẹ xuống sàn bếp, kéo áo dài lên, và chạm vào mẹ. Nhưng cô không dám—vì cô biết mẹ ghét LGBT, và nếu cô vượt ranh giới, mẹ sẽ kinh tởm cô.

Nếu Ngọc Anh không kìm được và cố ép mẹ ngay tại đây, phản ứng của Hồng sẽ cực kỳ gay gắt. Cô tưởng tượng cảnh mình đè mẹ xuống, tay luồn vào áo dài, chạm vào nơi nhạy cảm của mẹ qua lớp tất đen. Hồng sẽ hét lên, đẩy cô ra với tất cả sức mạnh: “Ngọc Anh! Mày điên rồi! Tao là mẹ mày, mày dám làm chuyện bệnh hoạn này sao?” Đôi mắt mẹ sẽ đỏ ngầu vì giận dữ và kinh tởm, bà sẽ tát cô thật mạnh, gào lên: “Mày là đồ quái vật! Tao thà chết còn hơn để mày chạm vào tao! Đồ biến thái, tao không có đứa con như mày!” Hồng sẽ chạy ra khỏi bếp, khóc lóc và có thể lao ra khỏi nhà để trốn tránh cô. Sự căm ghét LGBT của mẹ sẽ khiến bà không chỉ từ chối mà còn nguyền rủa cô, coi cô như một kẻ điên loạn.

Nhưng Ngọc Anh không làm vậy—cô quá sợ hãi hậu quả. Thay vào đó, cô đứng đó, tay run run rửa bát, mắt không rời đôi tất chân của mẹ, và trong lòng âm thầm thề rằng cô sẽ tìm cách kéo mẹ vào lưới dục vọng của mình, từng bước một.

Đêm đó, khi cả nhà đã ngủ, Ngọc Anh nằm trằn trọc trên giường, cơ thể nóng ran không chịu nổi. Hình ảnh mẹ trong chiếc áo dài tím và đôi tất chân đen hiện lên rõ mồn một, như một lời mời gọi dâm dục mà cô không thể cưỡng lại. Cô nghĩ đến sự thờ ơ của bố, đến cách ông làm tổn thương mẹ, và cơn ghen tị trào dâng. “Sao bố lại được ở bên mẹ mà không biết quý?” cô tự hỏi, tay siết chặt chăn, nơi nhạy cảm giữa hai đùi ướt át đến mức cô phải cọ chân vào nhau để giảm bớt cảm giác rạo rực.

Ý nghĩ ấy dẫn cô đến một nơi tối tăm hơn. Cô tưởng tượng mình thay thế bố, được nằm cạnh mẹ, chạm vào mẹ, hôn lên đôi chân ấy qua lớp tất mỏng, kéo áo dài lên và làm mẹ rên rỉ dưới tay cô. Cô biết đó là tội lỗi, nhưng cô không thể ngăn tâm trí mình. Rồi cô nhớ đến tấm ảnh mẹ chụp hồi Tết, cất trong ngăn kéo bàn học.

Ngọc Anh ngồi dậy, bước nhẹ nhàng đến bàn, tay run run mở ngăn kéo lấy ra tấm ảnh. Trong ảnh, Hồng mặc áo dài đỏ, đôi tất chân nude ôm sát chân, nụ cười rạng rỡ bên cây mai vàng. Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, ngón tay lướt qua khuôn mặt mẹ, rồi xuống đôi chân trong lớp tất mỏng. “Mẹ đẹp quá,” cô thì thầm, giọng khàn khàn vì dục vọng. “Mẹ xứng đáng được yêu thương hơn thế này—được con yêu thương.”

Cô mang tấm ảnh về giường, đặt nó lên gối, mắt dán chặt vào hình ảnh mẹ. Một luồng nhiệt lan tỏa khắp cơ thể, nơi nhạy cảm của cô ướt át hơn bao giờ hết. Cô nằm xuống, tay luồn xuống dưới lớp quần ngủ, ngón tay chạm vào nơi ẩm ướt của mình. “Mẹ…” cô thì thầm, giọng run rẩy. Trong đầu cô, Hồng không còn là mẹ nữa, mà là một người phụ nữ cô khao khát chiếm đoạt. Cô tưởng tượng mình quỳ trước mẹ, hôn lên đôi chân ấy qua lớp tất, kéo áo dài lên, lưỡi lướt qua nơi nhạy cảm của mẹ, và nghe mẹ rên rỉ: “Ngọc Anh… con làm mẹ sướng quá…” Cơ thể cô rung lên theo từng nhịp thở gấp gáp, ngón tay ra vào nhanh hơn, nước lồn chảy ra thấm ướt tay và ga giường.

Khi lên đỉnh, cô giật mạnh, cơ thể cong lên, nước mắt lăn dài trên má. Cô nhìn vào đôi mắt mẹ trong ảnh, thì thầm: “Con xin lỗi… nhưng con yêu mẹ quá.” Cô cất tấm ảnh trở lại ngăn kéo, lau nước mắt, rồi nằm xuống, cơ thể vẫn còn rung lên vì khoái cảm và tội lỗi. Giấc ngủ không đến dễ dàng—trong đầu cô là hình ảnh mẹ, là sự ghen tị với bố, và là khát khao một ngày nào đó được chạm vào mẹ thật sự, dù phải trả giá bằng tất cả.

Bình luận

Để lại bình luận