Chương 1

: Những Khao Khát Thầm Lặng

Ngọc Anh ngồi co chân trên chiếc giường gỗ cũ kỹ trong căn phòng nhỏ, đôi mắt đượm buồn nhìn ra khung cửa sổ phủ đầy bụi. Tiếng quạt máy kêu rè rè đều đặn, át đi phần nào cái tĩnh lặng của buổi chiều cuối tuần. Mới mười chín tuổi, nhưng cô đã mang trong mình một bí mật chẳng thể sẻ chia cùng ai—a secret cháy bỏng, mãnh liệt, và đầy tội lỗi. Cô yêu mẹ mình—Hồng—not theo cách thông thường của một người con, mà là một thứ tình cảm vượt qua mọi ranh giới đạo đức, một ngọn lửa cấm kỵ mà cô không thể dập tắt.

Hồng, người phụ nữ đã sinh ra và nuôi nấng cô, là trung tâm của mọi khao khát trong lòng Ngọc Anh. Ban đầu, cô chỉ nghĩ đó là sự ngưỡng mộ dành cho mẹ—một người phụ nữ đẹp dịu dàng, quyến rũ với mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt nâu sâu thẳm, và vóc dáng thon thả dù đã qua hai lần sinh nở. Nhưng khi lớn lên, khi nhận ra mình là một cô gái đồng tính, Ngọc Anh dần hiểu rõ hơn. Tình cảm ấy không chỉ là sự gắn bó gia đình—it là khát khao, là đam mê, là thứ mà xã hội gọi là loạn luân. Mỗi lần nhìn thấy mẹ, lòng cô lại rạo rực, cơ thể nóng ran, và nơi nhạy cảm giữa hai đùi cô bắt đầu ướt át chỉ vì một cái liếc mắt hay một cái chạm tay vô tình.

Cô biết điều này sai trái. Những bài học đạo đức ở trường, những lời răn dạy từ người lớn, tất cả đều như dao cứa vào tâm trí cô, nhắc nhở rằng cảm xúc này không được phép tồn tại. Nhưng trái tim và cơ thể cô chẳng chịu nghe lời. Mỗi khi Hồng mặc chiếc áo dài lụa ôm sát cơ thể, đôi tất chân mỏng manh ánh lên dưới ánh sáng, Ngọc Anh lại cảm thấy một luồng nhiệt trào lên từ sâu trong người, một sự kích thích không thể kiểm soát. Cô yêu sự ấm áp trong giọng nói của mẹ, yêu cách mẹ âm thầm hy sinh vì gia đình, và hơn hết, cô nhận ra một sự thật đau lòng: mẹ cô không hạnh phúc.

Dấu hiệu của sự bất hạnh ấy hiện rõ qua từng chi tiết nhỏ—một tiếng thở dài khe khẽ khi Hồng rửa bát, một ánh nhìn xa xăm khi bà ngồi thêu áo bên hiên nhà. Ngọc Anh để tâm hơn và thấy rõ những vết rạn trong cuộc hôn nhân của bố mẹ. Những bữa cơm gia đình lặng lẽ đến ngột ngạt, khi bố cô—Minh—chỉ cắm cúi ăn mà chẳng nói lời nào. Những đêm ông ngủ ở phòng khách với cái cớ “để mẹ con nghỉ ngơi”. Những câu trò chuyện giữa hai người ngắn ngủi, lạnh nhạt như giữa hai kẻ xa lạ. Ngọc Anh không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng cô đoán được phần nào—giữa bố và mẹ đã không còn sự kết nối, không còn tình cảm, và có lẽ cả sự gần gũi thể xác cũng đã phai nhạt từ lâu.

Điều này khiến Ngọc Anh vừa buồn vừa xao xuyến. Buồn vì cô không muốn thấy mẹ sống trong cô đơn. Xao xuyến vì trong những giấc mơ thầm kín, cô tưởng tượng mình là người mang lại niềm vui cho mẹ, là người yêu thương và che chở cho mẹ theo cách mà bố cô không làm được. Nhưng đó chỉ là mơ mộng—một giấc mơ điên rồ mà cô biết không bao giờ có thể thành hiện thực. Nếu cô hành động theo cảm xúc, gia đình sẽ tan vỡ, và mối quan hệ với mẹ sẽ bị hủy hoại mãi mãi. Vì vậy, cô chọn im lặng, giữ chặt bí mật trong lòng, chỉ dám để nó sống trong những suy nghĩ dâm đãng và tội lỗi.

Dẫu vậy, cô không thể ngăn mình ngắm nhìn mẹ, tận hưởng từng khoảnh khắc gần gũi bà. Và hôm nay, trong ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, cơ hội ấy lại đến.

Buổi chiều thứ Bảy trời dịu mát, không còn cái nắng gay gắt của mùa khô. Ngôi nhà hai tầng nằm lọt thỏm giữa con hẻm nhỏ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng xe máy văng vẳng từ xa. Minh đã đi nhậu với bạn, còn cậu em trai Tuấn thì qua nhà bạn chơi game đến tối mới về. Chỉ còn Ngọc Anh và Hồng ở lại, trong không gian vừa ấm áp vừa nặng nề của gia đình. Ngọc Anh quyết định xuống tầng dưới xem mẹ đang làm gì, lòng cô rạo rực với ý nghĩ được ở gần mẹ mà không ai quấy rầy.

Khi bước xuống cầu thang gỗ cũ kêu cọt kẹt, cô nghe thấy tiếng chổi quét sàn sột soạt từ phòng khách. Nấp sau bức tường loang lổ sơn, cô lén nhìn ra. Hồng đang quét nhà, từng động tác chậm rãi nhưng đầy duyên dáng. Mẹ mặc một chiếc áo dài lụa màu xanh nhạt, loại áo truyền thống mà bà thường mặc ở nhà cho thoải mái. Chiếc áo ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong mềm mại mà thời gian chưa thể xóa nhòa. Nhưng thứ khiến Ngọc Anh không thể rời mắt là đôi tất chân màu nâu nhạt mẹ đang mang. Đôi tất mỏng manh ôm sát đôi chân thon dài, ánh lên dưới ánh sáng hắt từ cửa sổ, làm nổi bật từng đường nét thanh thoát và gợi cảm. Ngọc Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cơ thể nóng ran, và nơi nhạy cảm giữa hai đùi bắt đầu ẩm ướt. Cô luôn có một sự yêu thích đặc biệt với tất chân—chúng mang lại cảm giác vừa thanh lịch vừa dâm dục, và khi thấy mẹ trong đôi tất ấy, một luồng cảm xúc ấm nóng trào lên trong cô, xen lẫn chút tội lỗi quen thuộc.

Cô đứng đó, lặng lẽ quan sát mẹ cúi xuống nhặt một mẩu rác nhỏ trên sàn. Chiếc áo dài hơi trượt lên, để lộ phần bắp chân được bao bọc bởi lớp tất mỏng. Ngọc Anh cắn môi, cố kìm nén những suy nghĩ dâm đãng đang dâng trào—những ý nghĩ về việc được chạm vào đôi chân ấy, được vuốt ve mẹ qua lớp vải mỏng, và hơn thế nữa. Sau một lúc, cô hít sâu, lấy lại bình tĩnh rồi bước ra.

“Chào mẹ,” cô nói, cố giữ giọng thật tự nhiên, dù tim cô đang đập thình thịch.

Hồng ngẩng lên, mỉm cười hiền. “Chào con. Mẹ tưởng con còn đang học bài trên phòng chứ.”

“Con vừa nghỉ một chút,” Ngọc Anh đáp, dù sự thật là cô chỉ ngồi thẫn thờ nghĩ về mẹ. “Mẹ cần con giúp gì không?”

Hồng lắc đầu. “Không đâu, mẹ quét xong là nghỉ thôi. Con cứ ngồi chơi đi.”

Ngọc Anh gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế mây cũ, vờ lấy điện thoại ra lướt. Nhưng ánh mắt cô không ngừng liếc về phía mẹ, ngắm cách mái tóc bà khẽ đung đưa theo từng nhịp quét chổi, cách chiếc áo dài ôm lấy dáng người, và đặc biệt là đôi tất chân làm nổi bật đôi chân mẹ. Khi Hồng chuyển sang lau bụi trên bàn thờ, Ngọc Anh lại thấy đôi tất ấy càng thêm quyến rũ dưới ánh sáng nhạt của buổi chiều. Cô tự hỏi liệu mẹ có biết mình đẹp đến thế nào không, hay mẹ chỉ vô tình làm tim cô rung động mà chẳng hề hay biết.

Ý nghĩ ấy khiến lòng Ngọc Anh thắt lại. Cô muốn hét lên rằng mẹ đẹp biết bao, rằng bà xứng đáng được yêu thương. Nhưng cô không dám—không chỉ vì ranh giới mẹ con, mà còn vì một sự thật khác: Hồng ghét LGBT. Cô vẫn nhớ lần mẹ xem tin tức về một cuộc diễu hành đồng tính trên tivi, nhăn mặt và buông một câu lạnh lùng: “Mấy người này bệnh hoạn thật. Trời sinh ra đàn ông đàn bà là để yêu nhau, chứ ai lại đi yêu người cùng giới.” Lúc đó, Ngọc Anh ngồi cạnh, tim thắt lại nhưng không dám phản bác. Nếu mẹ biết cô là đồng tính—và tệ hơn, biết cô yêu mẹ theo cách dâm dục này—Hồng sẽ kinh tởm cô mãi mãi.

Một lúc sau, Hồng quét xong và ngồi xuống cạnh Ngọc Anh trên ghế. “Phù, mệt thật đấy,” bà nói, đưa tay quạt nhẹ lên mặt, đôi tất chân khẽ sột soạt khi mẹ đổi tư thế.

“Mẹ trông đẹp lắm,” Ngọc Anh buột miệng, không kịp giữ lại, mắt dán vào đôi chân mẹ.

Hồng cười khẽ, nhưng ánh mắt thoáng nghi ngờ. “Cảm ơn con, nhưng mẹ thấy mình lôi thôi quá.”

“Không đâu, mẹ lúc nào cũng gọn gàng,” Ngọc Anh nói, giọng chắc chắn, tay siết chặt để kìm nén khát khao được chạm vào mẹ. “Đôi tất kia cũng hợp với mẹ nữa.”

Hồng cúi nhìn xuống chân, mỉm cười. “Ờ, mẹ thích mặc tất ở nhà. Thấy thoải mái, mà cũng đỡ xuề xòa hơn.”

Ngọc Anh gật đầu, cố giấu đi cảm xúc thật. “Con thấy đẹp mà.” Nhưng trong đầu cô, cô tưởng tượng mình quỳ xuống, hôn lên đôi chân ấy, lưỡi lướt qua lớp tất mỏng, và hơn thế nữa—những ý nghĩ dâm dục khiến cô đỏ mặt.

Có một thoáng im lặng, rồi Hồng thở dài. “Ngày xưa bố con thích mẹ mặc tất lắm. Nhưng giờ ổng chẳng để ý gì nữa.”

Ngọc Anh giật mình. Đây là lần đầu mẹ nói thẳng về chuyện giữa bà và bố trước mặt cô. Sự ghen tuông trào lên trong lòng cô—bố không biết quý mẹ, trong khi cô sẵn sàng làm mọi thứ để mẹ hạnh phúc.

“Con xin lỗi, mẹ,” cô khẽ nói, mắt không rời đôi tất chân. “Chắc mẹ buồn lắm.”

Hồng nhún vai, giọng lạnh nhạt. “Cũng quen rồi. Hôn nhân lâu năm chắc vậy thôi.”

“Nhưng mẹ xứng đáng được hơn thế,” Ngọc Anh bật ra, giọng run run vì cảm xúc. “Mẹ đáng được yêu thương, được trân trọng.”

Hồng nhìn con gái, hơi ngạc nhiên trước sự chân thành trong lời nói ấy. “Cảm ơn con, Ngọc Anh. Con nói vậy mẹ vui lắm.”

Mặt Ngọc Anh nóng bừng. Cô phải cẩn thận để không lộ quá nhiều—nhất là khi mẹ ghét LGBT. “Con chỉ không muốn mẹ buồn thôi,” cô nói nhỏ, tay vô thức siết chặt hơn.

Hồng vươn tay nắm lấy tay Ngọc Anh, siết nhẹ. “Con ngoan lắm. Mẹ may mắn vì có con.”

Cái chạm tay ấy khiến Ngọc Anh run lên, cơ thể nóng ran, và nơi nhạy cảm giữa hai đùi cô ướt át hơn. Cô muốn giữ tay mẹ mãi, muốn ôm mẹ vào lòng, muốn hôn mẹ—nhưng cô biết mình không thể. Cô chỉ mỉm cười và nói, “Con cũng may mắn vì có mẹ.”

Hai mẹ con ngồi đó một lúc, không khí giữa họ nặng trĩu những điều không nói thành lời. Rồi Hồng đứng dậy. “Thôi, mẹ đi nấu cơm. Bố con sắp về rồi.”

Ngọc Anh gật đầu, nhìn theo mẹ bước vào bếp, đôi tất chân khẽ sột soạt theo từng bước đi. Khi mẹ khuất bóng, cô thở dài, tay vô thức đưa xuống giữa hai đùi, cảm nhận sự ẩm ướt qua lớp quần. Gần gũi mẹ mà không thể bộc lộ cảm xúc là một nỗi đau—nhưng cũng là một sự kích thích đầy tội lỗi.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Có lẽ, cô có thể tìm cách quan tâm mẹ nhiều hơn, mà không vượt qua giới hạn—ít nhất là bây giờ. Đó là một ý tưởng nguy hiểm, nhưng Ngọc Anh sẵn sàng thử. Vì mẹ, và vì chính cô.

Bình luận

Để lại bình luận