Chương 2

: Tham vọng
“Em đang bắt đầu tìm việc, em không muốn ở nhà ăn bám đâu. À đúng rồi, ngày mai có hai công ty mời em đến thương lượng kỹ càng hơn đó.” Anh Tuấn có chút tự hào nói.
“Mấy ngày nữa em sẽ đi Quảng Ngãi, còn phỏng vấn làm gì? Em muốn tìm công việc làm thêm vào mùa hè sao? Hôm nay chị dâu mua cho em một chiếc ba lô mới đấy, em xem có thích không? Túi đó là của hãng Septwolves, đây là thương hiệu nổi tiếng ở Phúc Kiến, dù là có đi học ở Quảng Ngãi đi nữa thì cũng không được tiết kiệm quá.” Anh Tài cười nói.
“Cái gì? Em, em phải đi Quảng Ngãi? Nhưng… Nhưng mà, em quyết định đi làm, em biết tình hình trong nhà của chúng ta mà.” Anh Tuấn không tin vào tai mình, chẳng lẽ cha mẹ còn chưa nói chuyện với anh trai sao?
“Em có biết mình thi đậu vào trường đại học nào không? Để thi vào, em đã dốc hết sức lực để được nhận vào trường đó, chị dâu của em cũng nói rằng Đại học Luật là một trong mười trường đại học nổi tiếng hàng đầu của Việt Nam, gia đình chúng ta cuối cùng cũng đã làm rạng rỡ tổ tông. Em có biết là anh hạnh phúc đến thế nào không? Mấy ngày nay anh khá là bận rộn công việc nên quên chúc mừng em, chuyện gia đình em không cần lo lắng, cứ chăm lo học hành thật tốt, cố gắng nắm chắc tương lai của mình trong tay nhé.”
“Nhưng, nhưng học phí và chi phí sinh hoạt một năm cộng lại lên tới hàng chục triệu… Gia đình chúng ta… ”
“Yên tâm đi, chị dâu em kết hôn vẫn còn mấy nghìn, tiền lương tháng này của anh cũng đủ đóng học kỳ mới. Sau này anh sẽ nghĩ cách tiếp, nếu thật sự không được chẳng phải chúng ta còn có ít người thân sao? Gia đình chúng ta hiếm khi hỏi họ một lần, chắc sẽ không từ chối chúng ta đâu. Haha.”
Đôi mắt Anh Tuấn ươn ướt: “Anh, em, em không thể ích kỷ như vậy, anh và chị dâu sẽ cần nhiều tiền hơn cho sau này, còn phải mau chóng nhanh sinh cho em một thằng cháu trai kháu khỉnh nữa chứ.” Anh Tuấn có chút áy náy nhìn cha mẹ mình.
“Yên tâm đi, anh đã cùng cha mẹ bàn bạc rồi, bọn họ cũng đồng ý cho em đi học đại học, đâu ai muốn nhìn con trai mình cả đời sống ở cái huyện nhỏ này chứ? Em đi ra ngoài nhìn thế giới này thay anh nhé! Có anh và chị dâu của em ở nhà chăm sóc bố mẹ. Hãy nhớ rằng, khi ra đời rồi em không được yếu đuối, mà phải chiến đấu như một người đàn ông, đừng làm mất mặt chúng ta!” Anh Tài mỉm cười và vỗ vai em trai mình.
“Nào, ăn nhiều một chút, ra ngoài rồi em sẽ không được ăn cơm nhà nấu mỗi ngày nữa đâu.” Chị dâu gắp bỏ một miếng măng lớn vào bát anh.
Lúc này Anh Tuấn cảm động không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu ăn cơm.
Suy nghĩ cậu bỗng quay trở về và nghe mẹ nói: “Anh của con không có ưu điểm gì, nhưng thằng bé rất dũng cảm, sẽ không dễ dàng để cho cơ hội vuột mất. Anh của con tuy rằng học vấn không cao, nhưng thằng bé chưa bao giờ hết tham vọng, nhiều năm như vậy rồi mà thằng bé chỉ chờ một cơ hội duy nhất. Một cơ hội, cơ hội duy nhất có thể khiến anh trai con tỏa sáng.” Người hiểu con trai nhất thực sự là mẹ.
“Mẹ, mẹ nói đúng. Anh con làm sao có thể chấp nhận thua kém người khác? Anh ấy chưa bao giờ thiếu niềm tin vào bản thân, ngay cả khi gia đình chúng ta gặp khó khăn nhất. Mẹ, nhà máy của anh con rốt cuộc in cái gì?”
“Ừm, hình như gọi là nhãn thuốc lá. Ồ, là vỏ thuốc lá mà mọi người thường hút, không phải trên đó có in các loại chữ và hoa văn sao?”
“Ồ, thật tuyệt nếu chúng ta có thể in cái này. Hãy nghĩ xem Việt Nam có bao nhiêu tỷ người hút thuốc? Nhưng con nghe nói rằng việc kiểm tra việc in ấn nhãn thuốc lá rất nghiêm ngặt. Anh trai con, một nhà máy in nhỏ, thực sự có thể vượt qua chứng nhận trình độ ư? Thật không thể tin được.” Anh Tuấn thè lưỡi.
“Bây giờ khác ngày xưa, nhà máy của anh trai con bây giờ khoảng trăm người và còn được thêm vào rất nhiều trang thiết bị. Bây giờ anh con đã là một ông chủ lớn rồi. Tốt hơn là con nên tự mình hỏi anh con đi chứ mẹ không hiểu mấy thứ này lắm.” Anh Tuấn gật đầu, có chút do dự hỏi: “Mẹ, hai năm nay chị dâu con có khỏe không?”
“Kiếp trước làm rất nhiều việc thiện nên kiếp này anh trai con mới có thể lấy được Tố Ngọc. Đây cũng là phúc đức của tổ tiên nhà họ Trần chính ta tích góp được. Tố Ngọc gả vào nhà họ Trần chúng ta khi Anh Tài đang lâm vào tình cảnh cùng cực nhất, có thể nói nương tựa nhau mà vượt qua đoạn thời gian khó khăn này. Không cần phải nói quá chứ Tố Ngọc, chị dâu con thông minh, bản tính hiền lành, lại đảm việc nước giỏi việc nhà, nhưng quan trọng nhất là con bé thật thà, từ khi kết hôn với anh trai con, Tố Ngọc toàn tâm toàn ý lo cho gia đình, không bao giờ tiêu sài hoang phí cho bản thân, không như một số người phụ nữ khác chỉ biết vô tội vạ mua quần áo váy vóc, mỹ phẩm.”
Tố Ngọc và Anh Tài là bạn học từ tiểu học đến trung học cơ sở, và cô ấy là hoa khôi ở trường trung học cơ sở. Tất nhiên, những đứa trẻ ở độ tuổi đó không có chút gì gọi là ý thức, chúng chỉ thích quậy phá và cái mồm đi trước người khác mà thôi.
________________

Bình luận

Để lại bình luận