Chương 2

: Người mẹ nghiêm khắc

Khi về chỗ ngồi, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm hai tay đang vịn vào bục giảng, cau mày nhìn “tên phế vật” đang nhặt đồ dưới đất lên.

Lẽ nào bà ấy nhìn thấy việc tôi bắt nạt hắn rồi sao?

Bà ấy không nói gì, nhưng đôi mày ngày càng cau có, bởi vì tôi ở khá gần bục giảng nên tôi còn có thể nhìn thấy hai tay bà ấy như nắm chặt lấy bục giảng, thậm chí còn có chút run rẩy.

Tôi cảm thấy có lẽ bà ấy đang rất tức giận, giống như núi lửa sắp phun trào. Bây giờ tất cả các học sinh đều đã trở lại chỗ ngồi của mình.

Tình huống quái đản này khiến các bạn trong lớp không khỏi hoang mang, có người thì thầm hỏi những người xung quanh rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Còn mẹ tôi, người luôn ghét người khác nói chuyện riêng trong lớp khi bà ấy đang giảng bài dường như lại tỏ ra làm ngơ, bà ấy vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào hướng “tên phế vật”, mà lúc đó tôi tựa như mơ hồ nhìn thấy mồ hôi đang lấm tấm trên trán mẹ tôi.

Bỗng trong một khoảnh khắc, tôi như nhìn thấy người mẹ chủ nhiệm của tôi người luôn có đôi mắt lạnh lùng và nghiêm khắc lại đang hiện lên vẻ đầu hàng và cầu xin lòng thương xót trong ánh mắt của mình. Trong khoảnh khắc, đôi mắt của bà long lanh cứ như mặt nước phản chiếu mùa thu, lấp lánh vô cùng.

Nhưng ngay sau đó, bà ấy lập tức cúi đầu xuống làm ra dáng vẻ như đang sắp xếp lại sách vở, khiến con người ta tự hỏi liệu cảnh tượng vừa rồi có xảy ra thật hay không.

May mắn thay, chỉ một lúc sau, bà ấy dường như đã lấy lại phong thái trước đây của mình, vẫn giảng bài như thường lệ khiến mọi người đều nghi hoặc cái chuyện quái đản vừa nãy có thực sự xảy ra không.

Tuy nhiên các bạn học cũng chẳng ghi nhớ chuyện đó quá lâu, mọi người dường như cũng chẳng để tâm đến cái chuyện nhỏ nhặt đó. Chỉ có tim tôi dường như vẫn đang đập thình thịch vì chuyện đó.

Thế nên kiến thức ngày hôm đó chẳng chữ nào lọt vào đầu tôi, một phần vì sự lo lắng vẫn thường trực trong tôi, hai là vì cảnh tượng vừa rồi vẫn đang ám ảnh lấy tâm trí tôi.

Khi tôi đang chán nản chờ đợi buổi học kết thúc, tôi nhận thấy rằng “tên phế vật” dường như đang dùng tay trái nghịch ngợm một vật dài dài gì đó trong túi quần của mình.

Vì nhà trường không cho phép mang theo điện thoại di động bên mình nên tôi lập tức giơ tay tố giác hắn với giáo viên: “Thưa cô, Mạnh Cường đang nghịch điện thoại!”

Giọng nói của tôi khiến cả lớp im lặng một lúc, mặt của mẹ tôi trở nên nghiêm nghị hơn.

Bà ấy nhìn về phía “tên phế vật” đó và hỏi: “Em đang nghịch điện thoại.”

“Đúng không!?”

Giọng điệu của bà ấy lúc đầu rất gay gắt, nhưng khi nói hai chữ cuối “đúng không” thì giọng bà ấy rít lên rất chói tai. Sau hai chữ “đúng không” bà ấy đột nhiên ngã nhào, như thể bị trượt chân và chỉ có thể dùng hai tay chống đỡ bám chặt vào bục giảng phía sau. Khiến hành động của bà lúc bấy giờ lố bịch vô cùng.

Điều đó khiến cả lớp phá lên cười.

“Các em cười cái gì, có gì đáng cười à!”

Tiếng mẹ tôi hét lên đầy tức giận rồi ổn định lại trật tự lớp học.

Tôi không biết tại sao người mẹ luôn giữ dáng vẻ đoan trang đúng mực của tôi lại có thể có lúc tự đẩy mình vào vũng bùn thế . Ngay khi tôi đang cảm thấy lo lắng cho bà ấy. Đột nhiên bà ấy chĩa mũi nhọn sang tôi rồi nổi giận: “Sao em thấy người ta nghịch điện thoại mà tôi lại không thấy?!”

“Em, em…” Tôi chưa kịp trả lời lại, bà ấy lại tiếp tục dồn dập hỏi tôi.

“Tại sao trong giờ học em lại đi chú ý bạn học khác? Trên mặt người ta có chữ à? Tại sao em không tập trung nghe cô giảng bài?”

Ngoài giọng điệu nghiêm khắc, mẹ tôi dường như nói cũng nhanh hơn, ẩn trong đó còn có sự run rẩy.

Tuy sợ hãi nhưng tôi cũng thấy hơi lạ, ngẩng đầu lên lén nhìn thì thấy không chỉ giọng nói mà cả người mẹ tôi hình như cũng đang run, tuy rằng hai chân của bà ẩn sau bục giảng không thể nhìn thấy nhưng hình như cũng có thể cảm nhận rằng bà ấy đang đứng không vững.

Bộ dạng bà ấy lúc này trông có vẻ sốt ruột, như thể đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

Trong mắt tôi lúc đấy chỉ thấy mẹ tôi đang vô cùng rất giận, nên tôi cũng không dám nói gì nữa, chỉ thấy vô cùng ấm ức. Tôi rõ ràng là đúng, nhưng mẹ tôi lại bênh vực người khác, điều đó khiến tôi cảm thấy rất buồn.

“Được rồi! Lớp chúng ta học tiếp thôi?! Chẳng mấy chốc lại hết giờ, thế nên chuyện gì để sau khi hết giờ học rồi nói!”

Mẹ tôi nói điều này trong sự run rẩy.

Tôi khá ngạc nhiên, tại sao lúc này người mẹ bá đạo của tôi lại nói giống như đang thương lượng gì đó với một ai đó.

Tuy là nói thế, nhưng vì hôm nay có quá nhiều điều không thể giải thích được xảy ra nên trái tim tôi tràn ngập những cảm xúc nhỏ nhặt khác nhau, vì vậy tôi cũng không còn tâm trạng gì để suy nghĩ tới điều đó nữa.

________________

Bình luận

Để lại bình luận