Chương 10

: Đụ cô ấy

Tuấn Anh ngồi trên đất tựa vào cửa, ngửi trong phòng nồng nặc mùi tinh dịch, anh khẽ thở dài, chờ Nhật Minh dẫn bạn gái của hắn rời đi, anh đặt não trùng lên bàn, theo anh, những con não trùng này thực sự vô dụng, trên đời làm gì có nhiều mỹ nhân như Ái Vi, cũng không thể nhập vào não của đàn ông, không có tác dụng gì.

Bị cái bụng thúc giục, anh cẩn thận rời khỏi chỗ ở, gọi một bát cơm rang trứng ở một tiệm cơm nhỏ bên cạnh. Đó là tất cả những gì anh có thể mua được bây giờ, dù sao anh cũng chưa có việc làm, cũng không kiếm được tiền.

Ăn xong, anh đến máy rút tiền kiểm tra, trong thẻ ngân hàng còn năm triệu, tiền thuê nhà một tháng là một triệu, phải trả tiền thuê nhà ba tháng một lần, còn lại hai triệu, sau khi trả điện nước, tối đa sẽ đủ tiền ăn cho một tháng nữa. Tiền trợ cấp thôi việc vẫn chưa được trả, với sự chán ghét của Mỹ Oanh đối với anh, liệu có trả hay không? Rất có thể bà ta sẽ tìm cớ để trì hoãn việc gửi nó.

Nhưng anh không có gan đi đòi tiền Mỹ Oanh. Lúc này, điện thoại vang lên, anh lấy ra thấy là Ái Vi gọi đến.

“Mang não trùng tới nơi này ngay lập tức.”

Ái Vi gửi địa điểm, cúp máy ngay khi nói xong, không cho anh cơ hội hỏi. Không biết Ái Vi muốn làm gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh chẳng có gì đáng để Ái Vi cướp đi. Anh cũng muốn nhìn thấy Ái Vi xinh đẹp, chứng minh đêm qua không phải là mộng.

Tuấn Anh lái xe đi theo định vị. Vị trí nằm ở ngoại ô, một nơi rất xa, nơi từng có nhiều nhà máy, nhưng vì thành phố cải tạo, các nhà máy được chuyển đi, chỉ để lại những nhà xưởng trống rỗng trông như đống đổ nát.

“Ái Vi, cậu làm gì vậy? Mau thả tớ ra!”

Vừa nhìn thấy một chiếc ô tô đậu bên ngoài nhà máy, Tuấn Anh còn chưa kịp đoán có phải là xe của Ái Vi hay không thì đã nghe thấy trong nhà máy cạnh xe, giọng một người phụ nữ vang lên, theo xưng hô thì ấy đang gọi Ái Vi.

Cầm chiếc bình đi vào nhà máy bỏ hoang, Tuấn Anh nhìn thấy cảnh tượng khiến anh vô cùng khó tin. Một mỹ nhân kém xinh hơn Ái Vi một chút, mặc đồng phục cảnh sát giao thông, hai tay bị trói ngồi trên đất, hai chân tạo thành thành hình chữ M, chân bị trói vào những vòng sắt trên mặt đất, vì cô ấy mặc váy ngắn, cho nên chiếc váy đã bị kéo lên tận mông, để lộ chiếc quần lót màu hồng có chiếc nơ nhỏ xinh xắn trên đó.

Ái Vi cũng mặc đồng phục cảnh sát, đứng bên cạnh cây cột sắt, hoàn toàn không để ý tới nữ cảnh sát đang la hét.

Nữ cảnh sát bị trói không thể cử động nhìn thấy một người đàn ông bước vào nhà máy, cô ấy bị ép tạo tư thế cực kỳ xấu hổ, lập tức hét lên với Ái Vi: “Ái Vi, mau thả tớ ra, có người đến.” Trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an cực lớn.

“Anh đến rồi à?” Ái Vi phớt lờ tiếng hét của Nhã Phương, bình tĩnh nhìn Tuấn Anh.

“Chuyện này, cô đang làm gì vậy?” Mặc dù chiếc quần lót màu hồng của nữ cảnh sát khiến Tuấn Anh vừa mới cởi đời lập tức bị kích thích, nhưng anh vẫn sợ hãi, là một công dân tuân thủ pháp luật, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chống lại cảnh sát. Huống chi bây giờ khống chế một nữ cảnh sát như thế này, cho dù chỉ là một cảnh sát giao thông, dù rất xinh đẹp đi chăng nữa.

“Đụ cô ấy.” Từ đôi môi đỏ mọng của Ái Vi phun ra hai chữ.

“Hả?!” Tuấn Anh kinh hãi, đụ nữ cảnh sát, nghĩ đến số phận tương lai của mình, anh đột nhiên rùng mình, thậm chí khó có thể cầm vững chiếc lọ.

“Cái gì?!” Nhã Phương trợn tròn mắt, cô ấy không ngờ rằng Ái Vi, người luôn là mỹ nhân băng lãnh lại nói ra những lời như vậy, còn để một người đàn ông cô ấy không quen biết, nhìn rất bẩn hãm hiếp cô ấy: “Ái Vi, mau thả tôi ra ngay.”

Cô ấy hét vào mặt Tuấn Anh: “Đừng tới. Anh đang hành hung một sĩ quan cảnh sát. Anh sẽ vào tù và bị trừng phạt nghiêm khắc.”

Cô ấy lo lắng đến mức nước mắt chảy ra, cộng với khuôn mặt đáng yêu đó càng khiến người đàn ông muốn bảo vệ hơn. Nhìn thấy Tuấn Anh đứng yên, Ái Vi cau mày, lấy ra một con dao găm sắc bén, ngồi xổm xuống, kề dao lên chiếc cổ trắng nõn của Nhã Phương: “Nếu anh không đụ cô ấy, tôi nhất định phải giết cô ấy, sau đó tất cả chúng ta sẽ trở thành những kẻ sát nhân, một cô gái xinh đẹp như vậy, anh có nỡ để cô ấy bị giết chết hay không?”

Cô mạnh mẽ cởi quần lót của Nhã Phương, để lộ lồn nhỏ với đám lông đen thưa thớt.

“Không, không, đừng nhìn!” Nhã Phương bị con dao găm ép ngửa đầu ra sau, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cô ấy không hiểu tại sao Ái Vi lại làm như vậy, gió thổi qua phần thân dưới khiến cô ấy cảm thấy rất xấu hổ, nhưng hai chân lại bị kéo ra trói chặt, không thể khép lại được.

Lồn nhỏ của Nhã Phương khiến cặc Tuấn Anh càng cương cứng hơn, gần như muốn nổ tung dưới quần. Lượng tinh trùng khổng lồ tối qua không hề khiến anh cảm thấy suy yếu chút nào.

________________

Bình luận

Để lại bình luận