Chương 6

: Con gái đã đi đâu
Tôi lái xe về nhà, tôi lo lắng suốt chặng đường dài. Nếu Thúy Nhi có thay đổi gì trong thời gian gần đây thì đó là việc con bé thường xuyên liên lạc với Trần Thịnh Vượng. Nếu có vấn đề gì thì nhất định là ở thằng ấy, nhưng tôi đã không đề cập gì tới cậu ta, tôi muốn thảo luận trước với Thư Anh. Nghĩ đến Trần Thịnh Vượng, tôi không khỏi cảm thấy khó chịu, tôi đã đánh mạnh vào vô lăng vì tức giận, hắn không chỉ làm con gái tôi bị thương mà còn dụ dỗ Thư Anh có ấn tượng tốt với hắn.
Tôi đã nói chuyện này với Thư Anh vào buổi tối, cô ấy nghe xong liền cảm thấy bối rối, bởi vì loại chuyện này không thể trực tiếp giải quyết, cần phải từ từ tìm hiểu rõ, giải quyết chỉ trong một đêm lại càng khó hơn.
Đêm đã khuya, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, tôi đứng dậy đi vào phòng làm việc, lật từng trang sách thì vô tình nhìn thấy một bức ảnh của tôi và Thúy Nhi. Lúc đó con bé đang học lớp sáu, mặc đồng phục học sinh, hai tay khép chặt, ôm chặt lấy eo tôi, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, ánh nắng trong trẻo chiếu vào mặt con bé, khiến con bé trông thật xinh đẹp và hoàn hảo.
Nhìn Thúy Nhi trong ảnh, tôi không khỏi mỉm cười, lập tức lấy cuốn album ảnh trên tủ ra, trong đó có ảnh của tôi và Thúy Nhi, đây cũng là những kỷ niệm quý giá của tôi.
Từ khi con chào đời, tôi thay tã cho con, đến khi con tập nói, tôi dạy con nói đi nói lại từ “bố”. Từ lúc con chập chững biết đi, tôi nắm tay con bước từng bước một, và cuối cùng khi con bé chạy tung tăng, tôi đưa con bé đi khắp nơi, ghi lại từng bức ảnh với tình cha con sâu sắc.
Khi còn học tiểu học, tôi đã cùng Thúy Nhi leo ​​núi, chạy bộ cùng nhau, đi du lịch cùng nhau và cùng nhau học tập, từng chút một đều vang vọng trong tâm trí tôi, lúc đó chúng tôi rất thân thiết. Tuy nhiên, kể từ khi học cấp hai, tôi và Thúy Nhi không còn thân thiết như trước nữa, dù có khoảng cách nhưng vẻ ngoài ngây thơ của con bé vẫn không thay đổi và sự phụ thuộc của con bé vào tôi cũng không thay đổi. Nhưng ở trường trung học, tôi rõ ràng cảm thấy xa lạ với Thúy Nhi, con bé không còn ôm tôi và gọi tôi là bố nữa, con bé cũng có những bí mật của riêng mình. Tôi thở dài, tôi đóng tập ảnh lại, con gái tôi đã lớn rồi.
Tôi bước ra khỏi phòng làm việc, không nhịn được đi đến cửa phòng Thúy Nhi, bên trong là con gái tôi, nhưng tôi không biết gần đây con bé đã xảy ra chuyện gì. Tôi đang định quay người rời đi thì chợt nhận thấy từ ngoài cửa có một luồng ánh sáng chiếu vào, tôi đẩy nhẹ thì cửa mở ra. Ánh trăng mát lạnh chiếu sáng căn phòng, tầm nhìn không bị cản trở bởi bên ngoài, giường của Thúy Nhi trống rỗng và không có dấu hiệu nào của con bé.
Lòng tôi thắt lại, thậm chí còn không thèm thông báo cho Thư Anh, tôi vội vàng chạy đến cổng thì phát hiện giày của Thúy Nhi đã biến mất. Tôi vội vàng mở cửa đi ra ngoài, đã muộn như vậy rồi, Thúy Nhi không thể cách nhà quá xa. Gần nhà chúng tôi cũng không có chỗ ở, tôi nghĩ xem, con bé có thể ở trên sân thượng không?
Tôi bước lên cầu thang, đã 2 giờ sáng, cả căn hộ im lặng…
Lên đến tầng trên cùng, tôi cẩn thận mở cửa. Ban đêm vào thời điểm này trong năm tương đối mát mẻ, hôm nay ánh trăng rất sáng nên tôi có thể nhìn rõ. Tầng trên cùng có mấy nhà kho nhỏ do chính chủ nhân xây dựng nhưng đều không khóa. Đột nhiên tôi nhìn thấy một luồng sáng lóe lên từ một trong những nhà kho đó, tôi lập tức bước tới đó, cẩn thận để không phát ra tiếng bước chân. Khi đến gần hơn, tôi có thể nghe rõ ràng những âm thanh phát ra từ bên trong.
Tôi lặng lẽ nhìn qua cửa kính nhà kho, trên sàn nhà kho có một chiếc điện thoại di động, ánh sáng nhấp nháy là đèn tín hiệu của điện thoại di động. Qua ánh trăng, tôi nhìn thấy bên trong có hai người, là Trần Thịnh Vượng và Thúy Nhi.
Mặc dù tôi tìm thấy Thúy Nhi nhưng điều đó cũng không làm tôi yên tâm, cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt tôi thay đổi đáng kể. Thúy Nhi đang mặc bộ đồ ngủ Hello Kitty, tôi vẫn nhớ năm ngoái chúng tôi đã mua cho con bé khi gia đình chúng tôi đi du lịch Nhật Bản, lúc đó con bé rất thích, mặc vào rất dễ thương nên con bé sẽ mặc đi ngủ mỗi tối, và hôm nay con bé cũng mặc nó.
Nhưng Thúy Nhi, người đang mặc bộ đồ ngủ xinh xắn, lại không làm được hành động dễ thương vào lúc này vì con bé đang quỳ trước mặt Trần Thịnh Vượng. Trần Thịnh Vượng mặc áo tay ngắn màu đen ở phần thân trên và không có mặc gì ở phần thân dưới và Thúy Nhi đang dùng tay vuốt ve con cặc lộ ra ngoài của Trần Thịnh Vượng. Dù rất sốc nhưng tôi phải nói rằng con cặc của Trần Thịnh Vượng thực sự rất lớn, chiều dài ước tính gần 20 cm, đường kính cũng rất đáng kinh ngạc, giống như con cặc của một diễn viên Bắc Âu trong phim AV.

________________

Bình luận

Để lại bình luận