Chương 11

Hạ Sương rất hài lòng, vẫy tay với con gái. “Qua đây.” Phần eo váy có dây đỏ dính vào, lúc đi đường, dây thừng ghìm chặt bướm nhỏ lập tức mang đến từng trận kích thích.

An Phù đi được hai bước thì chân đã mềm nhũn, thật chật vật mới đến được trước bàn ăn còn chưa kịp ngồi xuống đã bị người phụ nữ ôm vào trong ngực. “Cục cưng thật xinh đẹp.” Hạ Sương không kề keo kiệt mà khích lệ.

An Phù cắn nhẹ môi, không nói lời nào, một giây sau, người phụ nữ đã tách hai chân của cô ra, rồi đặt chúng lên trên bàn, khiến hạ thể của cô hoàn toàn mở rộng.

Ở dưới khe mông, một dương vật thô dài nóng hổi đang nhẹ nhàng cọ vào, vì không có mặc nội y nên quy đầu lớn thỉnh thoảng lại đội lên bướm của cô, khiến hai mảnh thịt mềm bị đỉnh đến lầy lội không chịu nổi.

An Phù ngửa đầu ra, hai chân mở rộng đặt trên bàn, cả người thì ngồi trong ngực của mẹ, hai cánh tay tóm lấy tay cầm ghế, nơi riêng tư hoàn toàn bị lộ, cô sợ hãi đến khóc lên. “Mẹ ơi… Đừng mà….” Cô đáng thương nài nỉ lại không đổi được bất cứ sự thương hại gì.

Khóa váy bị mở ra, người phụ nữ với một tay vào váy, cầm lấy bầu ngực sữa của cô mà nhào nặn, tay kia thì thò vào giữa hai chân, tìm thấy sợi dây đỏ trước bướm nhẹ nhàng lôi kéo, chỉ chốc lát sau, lập tức biến tiếng khóc của cô thành tiếng rên rỉ đứt quãng.

Trong phòng khách sáng ngời, mọi thứ đều rõ ràng như thế, không có men say che giấu, ý thức cũng vô cùng rõ ràng.

Bầu ngực phía trước bị me xoa bóp đùa bỡn, bướm bên dưới cũng bị mẹ dùng dây thùng ma sát, kích thích cả hai đồng thời đánh tới khiến An Phù trong lúc đang tỉnh táo lần đầu được nếm trải tư vị vui vẻ của tình dục. “Hu hu…

Mẹ ơi…” “Đừng… Đừng mà…” Cô vừa cầu xin tha thứ vừa rơi nước mắt, bản thân muốn người phụ nữ buông tha mình nhưng người phụ nữ lại tăng nhanh tốc độ trên tay, càng dùng sức vò nắn ngực của cô, đầu ngón tay thậm chí còn lôi kéo núm vú của cô, dây đỏ giữa hai chân cũng siết càng lúc càng chặt, khiến núm thịt mềm bị chơi đến không còn hình dạng.

An Phù nhỏ giọng kêu khóc, hai chân không ngừng run rẩy, ngoái cảm ngập trời từ giữa hai chân lan tràn lên trên khiến cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ khó xử.

Ngay lúc cô đang thở gấp thì đột nhiên, người phụ nữ dừng lại động tác, dịu dàng cười ra tiếng bên tai của cô. “Tối hôm qua ướt thành như thế, rõ ràng là rất muốn vì sao không nói cho mẹ hả?” Thì ra mẹ biết tất cả mọi chuyện…

An Phù khẽ thở ra một hơi, không biết trả lời như thế nào, trong lúc nhất thời vừa xấu hổ không chịu nổi mà mặt cũng đỏ bừng lên.

Thấy cô không nói lời nào, Hạ Sương cũng không tiếp tục ép hỏi, chỉ tiếp tục động tác ở trên tay.

Trên bàn, trong mâm bày biện một cái thìa bạc tinh xảo, bên cạnh đặt một cái chén sữa bò còn chưa ai động đến.

Bình luận

Để lại bình luận