Chương 12

Tống Hàm cắn môi đẩy ngực Tần Tự Ninh ra, hít hít mũi, nhỏ giọng nói: “Anh rể, em còn phải đi học!”
Tần Tự Ninh cúi đầu cọ cọ cái trán trơn bóng của cô gái, thân mật đáp lại: “Được, anh rể lái xe đưa em đi.”
Xe dừng ở góc đường, Tống Hàm cúi mặt cầm cặp sách, rụt rè nhìn Tần Tự Ninh, “Anh rể, em đi học đây.”
Tần Tự Ninh cảm thấy em vợ thích mình, khi còn bé cô đã thích dính lấy anh.
Nhưng hai người đã làm đủ chuyện thân mật rồi, em vợ ngược lại càng sợ anh hơn.
Tần Tự Ninh không nhịn được khẽ vuốt gương mặt mềm mại của cô gái, nghiêng người qua hôn đôi môi hồng hào của cô: “Hàm Hàm, thích anh rể không?”
Đôi môi bị người đàn ông cắn, Tống Hàm siết chặt bả vai, nói không nên lời, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực Tần Tự Ninh, giọng nói như mèo con: “Anh rể, em thật sự phải đi học…”
“Vậy chính là ghét anh rể rồi.”
Tần Tự Ninh cầm bàn tay nhỏ bé của cô, rất bất mãn với câu trả lời cố ý lảng tránh của cô gái, “Anh rể khiến em cảm thấy chán ghét?”
Tống Hàm cúi đầu, giọng nói ngày càng thấp: “Không phải…”
Trong lòng Tần Tự Ninh vô cùng lo lắng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô gái mà tinh thần lay động, lại cúi người hôn lên.
Anh hôn triền miên dịu dàng, đôi môi mềm mại mút không ngừng, cánh môi cô gái bị hôn tới ướt sũng, anh mới tiến quân thần tốc vào trong miệng cô, bao lấy lưỡi nhỏ của cô đùa giỡn liếm hôn.
“Ưm… Ưm ưm… a…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hàm bị bàn tay to của anh rể nâng lên vuốt ve, đầu lưỡi mẫn cảm bị anh rể câu ra ngoài môi, nụ hôn của anh rể nóng bỏng lại kéo dài, khiến cho hô hấp Tống Hàm dồn dập, cổ họng phát ra tiếng ngâm nga dồn dập.
Tần Tự Ninh ngậm cái lưỡi ướt sũng của cô gái mút không ngừng, cho đến khi cô em vợ không thở nổi nữa, mới buông ra.
Đầu lưỡi quấn quýt của hai người kéo ra sợi tơ dâm mỹ, cánh môi Tống Hàm bị hôn đến đỏ bừng, cả người mềm mại nóng lên ngã vào lòng Tần Tự Ninh, há cái miệng nhỏ nhắn cố gắng hít thở: “Anh rể, đừng như vậy…”
Tần Tự Ninh nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô: “Anh rể cũng không muốn như vậy, nhưng em xinh đẹp như vậy, anh rể nhìn thấy em lập tức không nhịn được, Hàm Hàm, anh rể thích em.”
Vành tai Tống Hàm sắp đỏ đến nhỏ ra máu, ghế ngồi của cô được Tần Tự Ninh đặt bằng phẳng, bàn tay to của người đàn ông đưa đến trước ngực cô, từng cái từng cái cởi nút áo sơ mi của cô.
Tống Hàm nhỏ giọng ngăn cản, đáy mắt cầu xin: “Anh rể, anh muốn làm gì?”
“Sáng nay anh rể quên mất yêu thương bầu ngực nhỏ của Hàm Hàm rồi.”
Tần Tự Ninh cởi áo sơ mi của cô gái ra, anh đẩy áo ngực màu trắng lên trên, bộ ngực của cô gái trong áo lót lập tức nhảy ra, hai bầu ngực trắng mịn ngon miệng, bàn tay to của Tần Tự Ninh ôm lấy nhũ thịt mềm mại xoa bóp, cơ thể to lớn của người đàn ông cũng ập lên, đè lên người Tống Hàm.
“Ngực có phải ngứa rồi không, anh rể giúp em mút?”
Ngực sữa bị bàn tay to của anh rể xoa bóp, cảm giác tê dại tràn ngập theo thần kinh, thân thể Tống Hàm ngứa ngáy, cô luôn có cảm giác thân thể mình bị anh rể làm hư, hoặc là anh rể đánh bùa mê thuốc lú gì đó cho cô, chỉ cần bị anh rể chạm một cái, thân thể sẽ không còn sức lực.
“Anh rể, đừng…”
Tống Hàm ngăn cản ngoài miệng, đôi ngọc nhũ non nớt lại bị sờ rất có cảm giác, cô thở dốc dồn dập, nhìn anh rể cúi mặt xuống, đầu lưỡi cuộn lại, ngậm núm vú của cô vào trong miệng mút.
Lưỡi thô ráp cọ qua thịt sữa mềm mại, kích thích thần kinh mẫn cảm, thân thể Tống Hàm mềm nhũn, hai bàn tay nhỏ bé vô lực khoác ở trên vai anh rể, tiếng rên rỉ yếu ớt đáng thương, “Anh rể, ngứa quá, ưm a… Anh rể…”

Bình luận

Để lại bình luận