Chương 20

Khi Thời Anh từ Thịnh Hoành trở về, cô thậm chí còn không có lấy một bộ quần áo nguyên vẹn. Đầu gối của cô đỏ đến đáng sợ, chúng đặc biệt bắt mắt dưới đôi chân trắng nõn thẳng tắp của cô. Không có váy quá gối căn bản không có cách nào mặc để che đi.
Chính Thẩm Nguyệt Lâm là người bảo Ngụy Bá đi trung tâm thương mại mua cho cô một bộ quần áo khác.
Bụng Thời Anh chứa đầy tinh dịch do Thẩm Nguyệt Lâm xuất ra. Thế nhưng Thẩm Nguyệt Lâm nhất quyết không chịu để cô tắm rửa trong phòng nghỉ của văn phòng mà yêu cầu cô ngậm tinh dịch trong âm đạo về nhà mới được lấy ra
Dọc đường đi, Thời Anh bước đi đều thập phần run rẩy cộng thêm hoa tâm dính nhớp khiến động tác bước đi của cô càng trở nên vô cùng quái dị. Cô còn không chịu để Thẩm Nguyệt Lâm ôm mình vì sợ bị nhân viên của Thịnh Hoành nhìn thấy.
Buổi tối, sau khi tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ ngồi vào bàn, cầm một lọ thuốc tránh thai rồi uống một viên với nước. Ham muốn tình dục của Thẩm Nguyệt Lâm vô cùng mãnh liệt, anh thường xuyên đòi hỏi vô độ và bạo lực. Anh cũng thích xuất tinh vào bên trong cô. Cô không có cách nào để tránh thai ngoài việc dùng thuốc.
Khi Thẩm Nguyệt Lâm bước vào, những gì anh nhìn thấy là cô ngẩng đầu lên và nuốt viên thuốc.
Anh sải bước tới, giật lấy lọ thuốc trong tay cô, ngữ khí lộ ra vẻ tức giận: “Ai bảo em uống thứ này?”
Thời Anh giật mình trước tiếng gầm đột ngột của anh, sau đó không vui đáp lại: “Anh không chịu đeo bao cao su, tôi không uống thứ này thì uống cái gì?”
“Em sợ có thai như vậy à?” Giọng điệu Thẩm Nguyệt Lâm âm u lạnh lẽo.
Không phải Thẩm gia không có khả năng nuôi một đứa con, là vì cô không muốn có con, vẫn không muốn sinh con cho hắn.
Điều anh muốn nói với Thời Anh là cô căn bản không cần dùng biện pháp tránh thai. Anh cũng biết uống thuốc rất có hại cho cơ thể phụ nữ. Bởi vì anh không nỡ để cô phải chịu đau khổ, anh luôn dùng thuốc tránh thai nam giới được phát triển ở nước ngoài. Hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả tránh thai 100%.
Thẩm Nguyệt Lâm chỉ không ngờ rằng cô thà làm tổn hại cơ thể mình chứ nhất quyết không chịu mang thai đứa con của hắn.
Thời Anh tựa hồ cười nhạo hắn, mỉa mai nói: “Có thai rồi làm sao sinh? Anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết xấu hổ, đứa trẻ sinh ra nên gọi ngươi là bố hay gọi ta là chị?
“Chúng ta đến cùng không có quan hệ huyết thống, em rốt cuộc còn sợ cái gì?”
“Có rất nhiều phụ nữ ngoài kia, nếu anh muốn có con thì đi mà tìm họ,” Thời Anh không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này. Chỉ có ma quỷ mới sinh con cho anh ta.
Đời này cô sẽ không sinh đứa con nào, cô không có chút hứng thú nào với trẻ con, sản phẩm vô đạo đức như vậy lại càng không thể có được.
Nhìn xem, vòng vo một hồi cũng là không muốn sinh con của hắn mà thôi. Sắc mặt Thẩm Nguyệt Lâm càng ngày càng trở nên khó coi vì lời nói của cô. Thẩm Nguyệt Lâm cười âm trầm, mở hộp thuốc ra đổ hết vào thùng rác trước mặt Thời Anh.
Sau đó hắn tóm lấy cổ Thời Anh, khẽ hé đôi môi mỏng ác độc nói: “Người phụ nữ bên ngoài nào có thể thoải mái như con gái do chính tay mình nuôi nấng? Em không muốn sinh con phải không? Tôi nhất quyết đòi em sinh con cho tôi! Từ giờ trở đi, em sẽ không cần đi học nữa, mỗi ngày ở nhà đợi tôi bắn tinh căng bụng đến khi em mang thai thì thôi!”

Ban đầu, anh vốn còn suy nghĩ cho cảm nhận của cô. Việc mang thai ở độ tuổi sớm như vậy là không tốt. Là chính cô tự tìm chết, lén uống thuốc tránh thai còn nói anh đi tìm người phụ nữ khác, anh đành miễn cưỡng nói ra những lời này.
Thời Anh trợn mắt không thể tin nổi, cô dùng cả hai tay tách bàn tay đang bóp cổ mình.
Thẩm Nguyệt Lâm xa lạ đến mức khiến cô ớn lạnh sống lưng. Trước đây cô chỉ nghĩ anh ta bị điên, nhưng bây giờ xem ra anh ta không chỉ điên mà còn là một con dã thú.
Ban đầu cô còn cho rằng cho dù Thẩm Nguyệt Lâm có xâm phạm thân thể cô thì ít nhất anh và cô vẫn còn có mối quan hệ duy nhất còn tồn tại là quan hệ cha con, mối quan hệ gia đình luôn bền chặt hơn mối quan hệ giữa nam và nữ.
Không ngờ, anh dường như đã biến thành một người khác, đối với cô chỉ còn cường thủ hào đoạt. Anh không còn coi cô như con gái nữa, anh coi cô giống như những người phụ nữ ngày xưa, trở thành một công cụ có thể dùng để giải tỏa ham muốn tình dục và sinh con.
Không có người cha nào lại để con gái mình chưa kết hôn mà đã có con. Mà hắn với tư cách là một người cha lại ép con gái mình sinh ra đứa con của hắn..
Làm sao cô có thể gọi một người như vậy là cha mình trong hơn mười tám năm qua? Cô chỉ hận bản thân ngày đó tại sao lại giúp đỡ Thẩm Nguyệt Lâm khi say để rồi tự phá hủy cuộc đời mình.
Khi Thẩm Nguyệt Lâm ném cô xuống giường lần nữa, Thời Anh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương…
Trong đầu cô tràn ngập một ý nghĩ: trốn… cô không thể tiếp tục như thế này được, cô nhất định phải trốn thoát.
PS Chị ơi đừng bỏ trốn, chị mà trốn là tới nái á. Huhu

Bình luận

Để lại bình luận