Chương 15

Người người đến người đi, nhưng Thẩm Nguyệt Lâm lại đứng cách đó không xa nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, toàn bộ khuôn mặt u ám đến đáng sợ.
Thời Anh không khỏi rùng mình. Hắn không phải ở công ty sao?
Nhìn thấy cô đứng yên, anh từng bước đi về phía cô, cho đến khi đứng trước mặt cô: “Như thế nào, nhìn thấy ta liền ngạc nhiên sao?”
Không biết tại sao, cô cảm thấy áp bức của hắn quá mạnh, Thời Anh vô thức lùi lại cố gắng tránh xa anh ta.
“Tôi…” Thời Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng bị anh nắm lấy cánh tay kéo cô đi.
“Buông ra! Anh đang làm tôi bị thương!” Thời Anh loạng choạng bị hắn kéo đi.
Thẩm Nguyệt Lâm mang theo cô đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, ném cô vào ghế sau xe, nghiêng người về phía trước, một tay bóp má cô, lạnh lùng nói: “Thẩm Thời Anh, tôi đã chiều hư em rồi sao? Mới một ngày không để ý đến em, em con mẹ nó, em dám tới đây bí mật gặpmặt tình nhân rồi cắm sừng tôi phải không?
“Thả tôi ra! Anh đang nổi điên cái gì vậy chứ?” Thời Anh đẩy tay anh ra, không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy. Cô và Lục Thần rõ ràng không có gì, tại sao trong mắt anh lại trở thành lén lút đi gặp tình nhân cơ chứ.
Còn cái gì mà đội nón xanh, cắm sừng? Mối quan hệ lố bịch và đáng xấu hổ của họ thậm chí còn không được coi là bạn trai bạn gái vậy đó là kiểu cắm sừng gì?
“A, tôi thấy em đích thị là thiếu làm.” Thẩm Nguyệt Lâm một tay đóng cửa xe lại, bắt đầu cởi đồng hồ đeo tay ném sang một bên, sau đó cởi cúc áo vest và cà vạt…
Khi Thời Anh nhìn thấy anh định làm chuyện không đúng mực với cô ở đây, đáy lòng hiện lên một tia sợ hãi. Anh phát tình chưa bao giờ để ý tới địa điểm. Người ở đây qua lại rất nhiều vậy mà hắn cũng không sợ bị nhìn thấy?
Cô hướng về phía cửa xe, ấn chìa khóa vào nóng lòng chờ không nổi muốn mở cửa sổ ra.
Thế nhưng anh đã tóm lấy hai chân cô, kéo cô lại, ghé sát vào tai cô gái, giọng nói như vọng ra từ địa ngục: “Tôi khuyên em nên ở yên trong xe, nếu không em đi tới nơi nào, tôi liền tại đó thao em.”
“Xoẹt!” Người đàn ông xé toạc chiếc áo sơ mi đồng phục trắng tinh của cô, đưa bàn tay to lớn của mình vào trong áo ngực của cô và xoa nắn. Sau đó anh vén váy cô lên, dùng ngón tay gạt vải vóc ra, nhét vào trong hoa huyệt. Một ngón tay không đủ thì hai ngón tay khiến mặt cô đỏ bừng.
Cô nghiến răng nghiến lợi không chịu phát ra tiếng, nhưng Thẩm Nguyệt Lâm lại bóp cằm cô: “Nhẫn nhịn cái gì? Mau rên lên cho tôi. Em không rên làm sao ba ba biết em có sướng hay không?” Nụ cười của hắn tràn đầy sắc dục, một tay đùa dỡn hoa huyệt, một bên dùng những lời nói thô tục để làm nhục cô.
“Cầm thú!” Thời Anh giận dữ hét lên, vẻ mặt đầy hận ý.
Anh cởi quần lót của cô, lấy ngón tay đưa vào trong cơ thể cô ra cho cô xem. Những ngón tay bị bao phủ bởi chất lỏng trong suốt, thậm chí còn có một chút tinh dịch trắng đục mà anh xuất ra tối qua: “Thằng nhóc đó có biết em ngậm một đống tinh dịch của baba mình tới tiễn nó không?”
Hắn mở miệng một tiếng “baba” nhưng khiến Thời Anh nghe thấy danh hiệu như vậy không thể chịu nổi. Nó càng nhớ cô về thân phận của họ, càng nhớ tới thân phận của mình. Cô cảm thấy vô cùng tội lỗi. Anh ta luôn thích hành hạ cô như thế này.
Thẩm Nguyệt Lâm khiêu dâm bôi chất lỏng lên bộ ngực lộ ra của cô, đem cô hí hoáy ngồi lên người mình, cởi khóa quần của cô, thả hung vật sớm đã căng cứng đối diện thẳng hoa tâm, một phát đâm trực diện chính xác.
“A ~ a ~” Vật lạ trong cơ thể cô biến đổi từ một ngón tay thành một gậy thịt khổng lồ. Tư thế này đâm vào vô cùng sâu, toàn bộ hoa huyết ướt đẫm của cô gian nan tiếp nhận lớn côn thịt.
Thỉnh thoảng có vài bóng người đi ngang qua bên ngoài. Cô vừa sợ hãi vừa xấu hổ, vừa run rẩy vừa co giật.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyệt Lâm lại bắt đầu bóp chặt mông cô dí sát vào háng mình, lớn khai lớn hợp bắt đầu luân động. Bộ đồng phục học sinh của cô treo một nửa trên tay để không bị rơi ra. Cặp vú xinh đẹp trên ngực đang đung đưa như sóng theo từng cú nhấp mạnh bạo, đầu vú có màu đỏ tươi. Có những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt cô, nhìn anh với ánh mắt oán hận, trong sáng và quyến rũ.
“Đĩ thõa!” Thẩm Nguyệt Lâm nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô, không khỏi phun ra hai chữ này. “Nếu không phải tôi đưa cậu ta ra nước ngoài, em nghĩ mình cũng có thể đi cùng anh ta sao?” Nam nhân dùng sức vào eo nhéo vào vòng eo thon gọn của cô và dập cô liên tục.
“Là anh đứng sau việc anh ấy bị đưa ra nước ngoài sao?” Thời Anh nắm bắt mấu chốt, chịu đựng những cú đâm thô bạo của hắn, cắm móng tay vào lòng bàn tay, sốt ruột hỏi.
“Đúng vậy thì sao?” Thẩm Nguyệt Lâm cười nói, “Cậu ta nên cảm ơn tôi. Tôi chỉ cho cậu ta một cơ hội thôi. Em nghĩ cậu ta sẽ chọn gì giữa phụ nữ và tương lai! Cha cậu ta là trưởng khoa. Nếu cậu ta không muốn đi, không ai có thể ép buộc hắn.
Suy cho cùng Lục Thần so với lớn đa số người khác tỉnh táo hơn rất nhiều. Anh ấy theo đuổi y học đến mức có thể coi là ám ảnh và si mê. Đối phó với anh căn bản không cần phí sức.
Từ đầu đến cuối, Thời Anh không cảm thấy việc Lục Thần ra nước ngoài là điều đáng tiếc đối với cô, cô và Lục Thần chỉ gặp nhau có mấy lần, cô chỉ là có chút bị người khác giới hấp dẫn.
Thế nhưng, cô rất bất mãn với Thẩm Nguyệt Lâm. Anh luôn muốn khống chế cô, từ khi cô còn nhỏ, mỗi người khác giới đến gần cô đều bị anh âm thầm an bài rời đi.
Giờ đây, ngay cả mọi hành động của cô cũng bị anh theo dõi. Anh biết chính xác cô đã xin nghỉ phép và đi đâu.
Mọi thứ đều nằm dưới sự giám sát và kiểm soát của anh, điều này càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt hơn.
Cô không khỏi bắt đầu nghĩ tại sao mình phải ở bên cạnh anh trong sự tủi nhục như vậy, tại sao cô lại để anh lấy bất cứ thứ gì anh muốn mà không làm gì cả. Những ngày sống như thế có ý nghĩa gì?
Một cú đâm sâu khiến cô tỉnh táo lại: “Như thế nào? Em lại nghĩ đến ý tưởng gì rồi?” Người đàn ông đẩy cô xuống ghế, đặt cô trong tư thế quỳ, lấy gậy thịt dày đặc gân xanh của anh đâm vào từ phía sau. Toàn thân anh bao trọn lấy cô gái ở phía dưới. Thì thầm vào tai cô: “Em yêu, nhớ kỹ, lần sau em còn dám chạy lung tung như hôm nay, anh sẽ bẻ gãy chân em, nhốt em trong phòng, ngày đêm đụ em cho đến khi em không xuống được giường.”

Bình luận

Để lại bình luận