Chương 22

“Nơi này là chốn chùa chiền, mình làm ở đây nói thật cũng quá đáng lắm…” Quý Thanh Hồng nhỏ giọng.
Cảnh Minh Hạo nghe anh nói xong thì cười khẩy, móc lấy dây mảnh ma sát môi âʍ ɦộ và âm đế của Quý Thanh Hồng, không ngừng cọ xát khiến anh không nhịn được khóc thành tiếng, thở dốc dâʍ đãиɠ không ngừng.
Cuối cùng chẳng thể nói hết lời cự tuyệt, Quý Thanh Hồng chỉ có thể bị đè dưới bóng cây, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị em rể gian da^ʍ xâm phạm trong tiếng người nói chuyện ở nơi xa vẳng lại.
Mặt Quý Thanh Hồng đỏ bừng cả lên. Anh cảm thấy cực kỳ xấu hổ nhưng lại chẳng thể làm gì khác ngoài vô lực nằm yên, banh rộng hai chân mở ra huyệt thịt để Cảnh Minh Hạo dùng dây chơi đến nước da^ʍ phun ra.
Tiểu huyệt nồn nộn căn bản không giữ lại được chất lỏng dâʍ đãиɠ, nước da^ʍ ngọt ngào trong suốt theo khe hở chảy ra ròng ròng.
“Chẳng phải anh rất thích đấy ư? Nhìn cái huyệt da^ʍ này xem, chảy nhiều nước thế còn gì…”
Cảnh Minh Hạo thấy bộ dáng thẹn thùng của Quý Thanh Hồng thì nhếch mép, chẳng buồn khuếch trương mà móc luôn dươиɠ ѵậŧ ra, nhắm ngay tiểu huyệt ướt dầm dề của Quý Thanh Hồng cọ qua cọ lại mấy cái lên rồi cắm vào dễ như trở bàn tay.
Thân thể hai người đã vô cùng hòa hợp, tưởng chừng như họ là một đôi trời đất tạo nên. Quý Thanh Hồng là bao dươиɠ ѵậŧ của Cảnh Minh Hạo, Cảnh Minh Hạo lại là gậy mát xa chạy bằng cơm của Quý Thanh Hồng.
Chỉ là từ trước đến nay Quý Thanh Hồng luôn coi trọng thể diện nên hiện tại bị Cảnh Minh Hạo chơi ở chốn chùa miếu trang nghiêm này khiến anh sợ đến nỗi nhỏ giọng khóc thút thít van xin hắn ít nhát hãy đổi sang chỗ khác mà làm, làm ở nơi này thật sự khiến người ta thấy quá xấu hổ!
Nhưng Cảnh Minh Hạo lại chẳng quan tâm mấy đến thể diện, cho dù Quý Thanh Hồng van cầu đáng thương đến đâu hắn cũng chỉ chăm chăm quan tâm cᏂị©Ꮒ anh.
Tinh tế, mềm mại, ướŧ áŧ trơn trượt, thật đúng là một cái huyệt cực phẩm.
Tuy Quý Thanh Hồng vẫn luôn xin tha nhưng cᏂị©Ꮒ tiểu huyệt của anh lại thực sự quá thoải mái nên Cảnh Minh Hạo một câu cũng chẳng buồn nói, mạnh mẽ bóp eo Quý Thanh Hồng cᏂị©Ꮒ điên cuồng không ngừng nghỉ.
Côn ŧᏂịŧ bự càng ngày càng tăng tốc, lực độ cᏂị©Ꮒ cũng càng lúc càng mạnh. Quý Thanh Hồng hơi không chịu nổi đẩy Cảnh Minh Hạo vài cái, đẩy chẳng ra thì thôi lại còn bị hắn ấn quỳ rạp trên mặt đất như cɧó ©áϊ cầu hoan, bị hắn cᏂị©Ꮒ cho nước mắt lưng tròng, nước da^ʍ chảy ào ạt.
Một lúc lâu sau, Quý Thanh Hồng như bị cᏂị©Ꮒ hư hoàn toàn chẳng nói được câu nào, để mặc Cảnh Minh Hạo thích làm gì thì làm. Thỉnh thoảng anh sẽ “hừ” một tiếng, sau đó lại ngây ngốc mở to mắt, thân thể run lên từng đợt.
Thỉnh thoảng khi Quý Thanh Hồng không nhịn được mà mắng một câu, Cảnh Minh Hạo chỉ việc dùng sức đỉnh mấy cái vào miệng tử ©υиɠ là anh sẽ bị đỉnh đến thét chói tai, khóc thút thít che miệng lại, không dám nói thêm gì
Biết làm sao được, miệng tử ©υиɠ thực sự quá nhạy cảm, chỉ bị va chạm nhẹ một cái thôi mà cảm giác tê dại no căng đã gần như bức điên anh rồi. Càng chẳng cần phải nói vì Cảnh Minh Hạo muốn dùng dươиɠ ѵậŧ dạy dỗ anh nên còn đỉnh thô bạo như thế…
Quý Thanh Hồng bị đỉnh vài cái, tiểu huyệt kiều nộn đã phun nướ© ŧıểυ ra rồi!
Cảnh Minh Hạo vừa làm vừa cười với anh: “Thanh Hồng ơi Thanh Hồng à, anh da^ʍ thế không biết. Vậy mà ở trong chùa bị cᏂị©Ꮒ bắn tiểu luôn rồi, sao mà dâʍ đãиɠ quá vậy nè?”
Bị đối đãi quá mức như vậy khiến Quý Thanh Hồng hết sức bất mãn, thế nhưng cảm nhận được côn ŧᏂịŧ còn đang mạnh mẽ quấy phá trong tiểu huyệt mình, anh nhấp môi chẳng nói chẳng rằng. Đặc biệt là côn ŧᏂịŧ càng cᏂị©Ꮒ lại càng nhanh càng mạnh, Quý Thanh Hồng đã sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Dựa trên kinh nghiệm mấy ngày nay, Quý Thanh Hồng biết có phản kháng lại Cảnh Minh Hạo cũng vô dụng nên chỉ biết đón nhận sự đối đãi càng thô bạo hơn. Nhưng càng thuận theo Cảnh Minh Hạo sẽ chỉ càng khiến hắn càn quấy đùa bỡn anh không kiêng nể gì mà thôi.

Bình luận

Để lại bình luận